Chương 44: Vị nhân kiệt thứ ba
- Còn số tiền tài này, phát sáu vạn lượng bạc trắng cho Dạ Lăng Vân cùng phát hai mươi ngàn lượng cho Vân Lâm hai người để mỗi người bọn họ phân phối công việc, lại một lần nữa khen thưởng thủ hạ, không thể bạc đãi những người đi theo bản vương tới đây người hiện tại ở Tần Vương phủ.
- Còn lại xuất ra hai trăm ngàn lượng lưu tại Tần Vương phủ làm dự bị, còn lại tất cả đều cầm lấy xây dựng La Võng, để La Võng mau chóng lớn mạnh, chiêu thu cao thủ cường giả. Đặc biệt là Đông Dương, Nam Dương, Tây dương, Bắc Dương bên trong bốn quận này, nhất định phải một mực nắm giữ tình báo ở trong tay.
- Vâng, chủ công.
- Đúng rồi, Tần Lâm Quân bên kia cũng phải chiếu cố nhiều hơn.
- Vâng, chủ công, chủ công yên tâm chí ít trong một tháng, bọn họ không sẽ có hành động!
Trần Cung tự tin nói.
Buổi tối, Lý Chính trở lại tẩm cung, trong đầu đã thật lâu không có vang lên tiếng của hệ thống tối nay cuối cùng phát ra âm thanh:
“Đinh!”
“Kiểm tra thấy kí chủ đã đi tới đất phong, cũng trở thành chủ nhân Yến Dương phủ trên danh nghĩa, nhiệm vụ chi nhánh mở ra!”
Ánh mắt Lý Chính sáng lên, tranh thủ thời gian chú ý tin tức trong đầu....
Kí chủ: Lý Chính
Công pháp: Đế Hoàng Kinh
Tu vi: Tông Sư sơ kỳ
Thân phận: Tần Vương Đại Hiên hoàng triều
Nắm giữ hai vị nhân kiệt:
Đỉnh phong nhân kiệt: Lữ Bố (Tông Sư sơ kỳ)
Nhất lưu nhân kiệt: Trần Cung (Tiên Thiên trung kỳ)
Đất phong: Yến Dương phủ
Nhiệm vụ chính tuyến: Trở thành chủ nhân hoàng triều thế lực! Khen thưởng rút thưởng đỉnh phong nhân kiệt!
Nhiệm vụ chi nhánh, một: Triệt để chưởng khống Yến Dương phủ, khen thưởng rút thưởng nhị lưu nhân kiệt!
Chi nhánh nhiệm vụ, hai: Chưởng khống Yến Châu, khen thưởng rút thưởng nhất lưu nhân kiệt!
“Nha, hệ thống rốt cục lên tiếng!”
Lý Chính xem xét tình huống nhiệm vụ chi nhánh, ánh mắt không khỏi sáng lên. Chẳng lẽ nếu như sau này chưởng khống một phủ thid có thể được khen thưởng nhị lưu nhân kiệt! Chưởng khống một châu thì có người nhất lưu!
“Đinh!”
“Hết thảy lấy nhiệm vụ làm chủ!”
Hệ thống trong đầu toát ra tin tức nói.
“Cắt!”
Có dám hay không! Chỉ cần ngươi dám lấy ra, bản vương dám san bằng từng người từng người bọn họ!
Thời gian bay phất phơ, chỉ chớp mắt một tháng đã trôi qua, trong phủ Tần Vương một mực không có biến hóa. Lý Chính ngược lại là đi dạo hết toàn bộ Yến Dương thành trong một tháng này. Tần Lâm Quân cũng ở trong phủ Tần Vương không phóng ra cửa lớn nửa bước. Nhưng kỳ quái là, hiện tại toàn bộ Yến Dương thành thậm chí toàn bộ Yến Dương quận đều đang đồn uy danh Tần Lâm Quân đệ nhất thiên kiêu cùng sự tích Tần Lâm Quân trước đó đánh bại một số cường địch. Để thế nhân càng ngày càng tôn kính kính yêu Tần Lâm Quân. Lúc này Lý Chính nhàn nhã ở trong lương đình giữa hồ nhỏ uống trà. Lúc này thời gian hắn nắm giữ hệ thống đã có ba tháng, có thể triệu hoán một lần Hoa Hạ nhân kiệt!
Chỉ nghe thấy Lý Chính kích động hô một tiếng:
- Thanh Vũ Thanh Nguyệt! Đi chuẩn bị nước nóng, bản vương muốn tắm rửa!
- Vâng, điện hạ!
Thanh Vũ Thanh Nguyệt hai tiểu thị nữ dịu dàng trả lời.
Đợi Lý Chính tắm rửa xong, lại về tới đây, gọi lui mọi người. Hệ thống bắt đầu rút thưởng!
Giọt, một bàn quay tản mát ra khí tức huyền diệu xuất hiện trong đầu Lý Chính. Bàn quay chia lam, tím, cam, đỏ bốn màu. Khu vực màu lam lớn nhất, tiếp theo là màu tím, sau cùng là khu vực màu đỏ có thể nói không phải là khu vực, chỉ là một đường gạch hơi to. Tích! Bàn quay bắt đầu xoay tròn!
Lý Chính nhắm mắt lại, ý thức trong não chăm chú nhìn bàn quay, hai tay nắm chặt. Tích... Nhịp tim Lý Chính cũng theo giọt âm thanh hệ thống mà nhảy lên!
Chỉ thấy một phút đồng hồ sau, kim đồng hồ bàn quay chuyển đến màu xanh lam trong dự liệu...
Chúc mừng kí chủ thu hoạch được nhân kiệt:
Hoa Hùng!
Nhị lưu nhân kiệt - Hoa Hùng!
Công Nguyên năm 191, các chư phiệt Đông Quân liên hợp thảo phạt Đổng Trác, Đổng Trác phái đại tướng Hồ Chẩn thống soái Hoa Hùng tiến công Thái Thủ Trường Sa đương nhiệm Tôn Kiên, kết quả bị Tôn Kiên đánh bại, Hoa Hùng ở trong trận này bị Tôn Kiên bêu đầu. [ trong《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》 thì đoạn lịch sử này đã bị cải biến, miêu tả Hoa Hùng bị nhị đệ Lưu Bị là Quan Vũ giết chết, đoạn này được xưng là - Ôn Tửu Trảm Hoa Hùng - tình tiết của chuyện xưa cũng lưu truyền đế hậu thế.]
“Ừm! Cũng không tệ lắm,”
Lý Chính thu hoạch được vị mãnh tướng Hoa Hùng này!
Bất quá, Lý Chính lại mang theo một chút nghi vấn:
“Hệ thống, không biết Hoa Hùng là Hoa Hùng trong lịch sử hay là Hoa Hùng trong tam quốc!”
“Hoa Hùng có sức ảnh hưởng sâu nhất hậu thế làm chủ!”
A, không trách được, không phải vậy thì lấy Hoa Hùng trong bản lịch sử còn chưa nhất định có thể so ra mà vượt Hoa Hùng trong phiên bản tam quốc. Bên trong tam quốc có rất nhiều nhân vật nổi danh, có ít người là bởi vì thực lực nổi danh, văn thần như Quách Gia, Từ Thứ, Gia Cát Lượng, Bàng Thống, Lỗ Túc các loại, võ tướng như Điển Vi, Tôn Kiên, Chu Du, Quan Vũ, Trương Phi các loại, những người này đều thỏa thích bày ra thực lực của mình trên sân khấu trong tam quốc, mà có ít người chỉ là vật làm nền nổi danh, Hoa Hùng chính là một người trong số đó, cũng là một người điển hình nhất.
Lý Chính cảm ứng bốn phía không có ai, lập tức nói với hệ thống: “Liền trực tiếp triệu hoán ở bên người đi!”
Lý Chính vừa dứt lời, không gian xung quanh vặn vẹo một trận, một vị mãnh hán cao chín thước, thân hổ eo sói, đầu báo tay vượn, tay cầm phác đao xuất hiện bên cạnh Lý Chính, dường như vẫn luôn ở trong đình. Chỉ thấy vị mãnh hán quỳ xuống một gối, hai tay ôm quyền:
- Mạt tướng Hoa Hùng, bái kiến chủ công!