Chương 139. Tư chất thần tiên, Thanh Mãng đại thánh
Đợi khì Hình Hồng Tuyền nói xong, Hàn Tuyệt lấy một số đan dược tăng trưởng tuổi thọ từ trong trữ vật giới chỉ ra, nói:
"Những thứ này đều cho ngươi, ngươi tư chất bình thường, ta sợ ngươi sẽ chết quá sớm."
Hình Hồng Tuyền đảo cặp mắt trắng dã, nói: 'Phu quân chỉ biết chọc ta."
"Ta không có, ta rất nghiêm túc."
"Yên tâm đi, ta đã sớm sử dụng, còn có thiên tài địa bảo, tuổi thọ của ta còn dài lắm."
"Vậy là tốt rồi."
"Nói tới thọ mệnh, mấy chục năm trước đại đệ tử Ngọc U phong Liễu Tam Tâm đã về cõi tiên. Ngọc Thanh tông có quá ít dược vật tăng trưởng tuổi thọ, nếu như hắn ta có thể rời khỏi Đại Yến từ sớm, có lẽ còn có chút hy vọng sống."
Hình Hồng Tuyên cảm khái nói, Hàn Tuyệt nghe mà ngẩn người.
Hắn vẫn luôn cảm thấy trong list bạn tốt đã thiếu đi vài người, nhưng lại không thể nhớ nổi.
Nhắc tới Liễu Tam Tâm, Hàn Tuyệt còn nhớ rõ vị đại sư này huynh nói phải chăm sóc hắn thật tốt.
Còn chưa kịp tới tìm hắn ta nhờ vả, hắn ta đã không còn nữa.
Hàn Tuyệt chân thành nói: "Tu luyện cho tốt đi, đừng nối gót theo Liễu sư huynh."
"Ta không nỡ rời khỏi nhân thế, ta còn muốn ở cùng phu quân."
Sau đó Hàn Tuyệt kêu Hình Hồng Tuyền lấy Thiên Chỉ Khôi Lỗi ra, hắn muốn đổi linh lực trong Thiên Chỉ Khôi Lỗi.
Bỏ ra mấy ngày, Thiên Chỉ Khôi Lỗi được hắn nhét đầy lục đạo linh lực, sau đó hắn để Hình Hồng Tuyền thu nó vào trong trữ vật giới chỉ.
Có Thiên Chi Khôi Lỗi ở đây, Hàn Tuyệt cũng có thể yên tâm để nàng ra ngoài lang bạt.
Hàn Tuyệt vốn tưởng rằng mọi chuyện sẽ kết thúc như vậy, không nghĩ tới Hình Hồng Tuyền lại dây dưa hắn một tháng.
Ai.
Sau khi Hình Hồng Tuyền rời đi, Hàn Tuyệt lấy Thiên Địa Thảo ra trồng trong động phủ.
Bụi thảo dược này quá nhỏ, nếu trông dưới Phù Tang Thụ, nói không chừng một ngày nào đó nó sẽ bị đè chết.
Sau khi trồng xong, Hàn Tuyệt thỏa mãn cười một tiếng.
Gần đây tâm tình không tệ, không bằng nguyền rủa Chu Tước, Mạc U Linh trợ hứng.
Ở chỗ sâu trong lòng đất, từng cây gai đất dữ tợn đáng sợ treo trên bầu trời, còn đang nhỏ nước xuống.
Trong đó có một cây gai đất treo ngược còn dính gân máu, phía dưới có hai người bị trói, rõ ràng là Chu Phàm, Mạc Phục Cừu. Hai người tóc tai bù xù, quần áo tả tơi, trên người đầy vết máu. Phía dưới hai người là một cái nồi lớn, trong nồi đầy dầu sôi đục ngầu.
Đưa mắt nhìn lại, trong lòng đất tất cả đều là yêu quái, nhiều vô số kể, đa số đều đang ngủ gật.
Chu Phàm cắn răng nghiến lợi nhìn về một hướng, nơi đó có một tôn cự yêu hóa hình đang ngồi. Cho dù đang ngồi nó vẫn cao chừng năm trượng, thân thể cường tráng, vảy rắn biến thành trọng giáp, đầu rắn xấu xí dữ tợn.
Ở bên cạnh xà yêu còn có một bóng người đang đứng, chính là đại đồ đệ của Hàn Tuyệt, Dương Thiên Đông.
"Ta nhổ vào! Chó săn yêu ma!"
Chu Phàm mắng, cảm thấy khó chịu cực kỳ.
Mạc Phục Cừu thở dài nói: "Cũng không thể trách hắn, muốn trách cũng chỉ có thể trách vận khí của chúng ta không tốt, không cẩn thận xông vào địa bàn của Thanh Mãng đại thánh.
Ngươi lại liều lĩnh giết chết yêu quái tuần tra Tiểu Toản Phong của người ta."
Chu Phàm vừa nghe vậy lại càng bực bội hơn mắng: "Tên kia quá kiêu ngạo, há miệng phàm nhân ngậm miệng cũng phàm nhân, còn muốn chúng ta quỳ xuống cầu xin tha thứ. Ngươi có thể nhịn sao?"
Mạc Phục Cừu cười khổ, bây giờ nói gì cũng đã chậm.
Bên kia.
Thanh Mãng đại thánh cười to nói: "Đông nhi, ngươi nói xem ta nên xử trí hai người này như thế nào, là hầm hay là luyện chế thành đan dược?"
Dương Thiên Đông nhíu mày, bất đắc dĩ nói: "Nghĩa phụ, không nên giết bọn hắn có được không?"
"Bọn hắn giết yêu tốt của bản vương, nhất định phải chết.
Đông nhi, ngươi muốn kế thừa quyền lực của bản vương thì phải chặt đứt quan hệ với Nhân tộc. Nhân yêu thế bất lưỡng lập, đây là luật thép, không thể lắc lư."
Nghe được lời của Thanh Mãng đại thánh, Dương Thiên Đông thầm mắng, ngươi tưởng lão tử muốn làm yêu sao?
Dương Thiên Đông nghe thấy Chu Phàm mắng mình, lòng càng thêm chua xót.
Năm đó hắn ta và Chu Phàm cùng bị Thoa Y thánh giáo bắt đi, cùng phản kháng, cùng chịu đòn, tình thâm nghĩa trọng.
Hiện tại đã được cứu sống, nhưng lại muốn hắn ta trơ mắt nhìn hai người Chu Phàm bị tươi sống nấu chết, sao hắn ta có thể đối mặt Ngọc Thanh tông, sao có thể đối mặt với Hàn Tuyệt?
Ngày khác lão tử thành Yêu Thánh rồi nhất định phải giết sạch đám Yêu Vương các ngươi!
Dương Thiên Đông tức giận đến buồn bực.
Sở dĩ hắn ta rời khỏi Đại Yến cũng vì Điển Túc Yêu Vương độc chưởng Yêu tộc, hắn ta không cách nào nắm quyền cho nên mới muốn tới vùng đất Yêu tộc khác lang bạt.
Một đường chinh chiến, vất vả lắm mới nắm giữ được một nhánh yêu quân, kết quả lại gặp phải Thanh Mãng đại thánh.
Thanh Mãng đại thánh nắm giữ trăm vạn Yêu binh, trong thiên hạ Yêu tộc hắn ta có danh vọng cực cao. Dương Thiên Đông đối mặt với hắn ta ngay cả một chiêu cũng không tiếp nổi.
Thanh Mãng đại thánh cảm thấy tư chất huyết mạch của hắn ta không tệ, bèn thu hắn ta làm nghĩa tử. Vì mạng sống, hắn ta chỉ có thể sống tạm, chờ đợi cơ hội chạy trối chết hoặc giết ngược, sau đó gặp phải hai người Chu Phàm bị bắt lại.
Duyên phận như vậy khiến Dương Thiên Đông rất khó chịu.
"Bằng không tìm sư phụ hỗ trợ?"
Trong đầu Dương Thiên Đông xuất hiện một suy nghĩ như vậy, nhưng rất nhanh đã bị hắn phủ quyết.
Quyết không thể phiền phức sư phụ!
Đúng lúc này.
Một đầu ưng yêu bay tới, cao giọng hô lên: "Đại vương, một tên tu sĩ tự xưng mình là Đông Vương Tiên Vô Tướng tông đứng bên ngoài kêu gào, muốn diệt sạch chúng ta báo thù cho sư phụ hắn! Hắn quá mạnh mẽ! Chúng tiểu nhân không đỡ được!"
Thanh Mãng đại thánh vừa nghe vậy lập tức sầm mặt lại, hừ lạnh nói: "Vô Tướng tông? Vừa lúc, bản vương và Ngộ Đạo lão quái có thù oán!"
Hắn ta đứng bật dậy, yêu khí kinh khủng bộc phát ra khiến cả địa quật đều run rẩy.
"Đông nhi, ngươi cứ đợi ở chỗ này, trông giữ bọn hắn cho tốt, khi bản vương trở về hy vọng bọn hắn đã vào nồi!"
Thanh Mãng đại thánh hóa thành một luồng yêu khí màu xanh tiêu tan vào hư không.
Dương Thiên Đông lại lần nữa nhìn về phía hai người Chu Phàm, nội lâm lâm vào Thiên Nhân giao chiến.
Có nên nhân cơ hội này cứu bọn họ không?