Chương 162. Thọ mệnh mười vạn năm, thiên địa chi tử (2)
Một trăm lẻ chín nghìn năm thọ mệnh!
Hàn Tuyệt cực độ hoài nghi đây là công lao của Lục Đạo Luân Hồi Công. Hắn chưa từng nghe nói có tu sĩ nào có thể sống mười vạn năm.
Hắn mới Độ Kiếp cảnh, chờ khi hắn đột phá tới Đại Thừa cảnh, không biết thọ mệnh phải tăng dài tới mức nào?
Hàn Tuyệt phấn chấn hẳn lên, bắt đầu chuyên tâm củng cố tu Vi.
Sau bảy ngày.
Tu vi của Hàn Tuyệt triệt để ổn định, trở thành đại tu sĩ Độ Kiếp cảnh thứ thiệt!
Đưa mắt nhìn lại, bãi cỏ trên bình nguyên đã bị thiên lôi đánh cháy đen, khắp nơi gồ ghề, mưa dầm cũng không còn rơi xuống nữa. Thiên kiếp không chỉ thay đổi địa mạo mà còn thay đổi khí hậu nơi này.
Hàn Tuyệt bắt đầu trở lại.
Bay không bao lâu, trước mắt hắn bỗng xuất hiện một hàng chữ:
[Kiểm tra đo lường được người có Tiên Thiên Khí Vận, phải chăng kiểm tra lai lịch]
Người có Tiên Thiên Khí Vận!
Hàn Tuyệt không khỏi hiếu kỳ. Đã rất lâu rồi Hàn Tuyệt không gặp phải người có Tiên Thiên Khí Vận, thực đúng là hiếm lạ.
Hắn lập tức lựa chọn kiểm tra.
[Phương Lương: Luyện Khí cảnh tầng ba, thiên địa chi tử, tuân theo khí vận thiên địa mà sống, được khí vận thiên địa che chở. Vì khí vận quá khổng lồ mà thân thể linh hồn không cách nào chịu tải. Một khi đột phá tới Kim Đan cảnh, khí vận thiên địa sẽ hiển hiện, từ đó một bước lên trời, thế không thể đỡ]
Thiên địa chi tử?
Cái quỷ gì!
Hàn Tuyệt nhướng mày, hắn hoài nghi mình nhìn lầm rồi.
Hắn nhìn kỹ lại, xác thực bản thân mình không nhìn lầm.
Đây là vai chính tiểu thuyết kiểu Long Ngạo Thiên sao?
Hàn Tuyệt lập tức dùng thần thức tìm kiếm.
Rất nhanh hắn đã bắt được Phương Lương.
Phương Lương đang trốn trong một rừng cây, thăm dò nhìn về phía Hàn Tuyệt.
Hàn Tuyệt lắc mình đi tới trước mặt Phương Lương, khiến Phương Lương sợ đến mức vội vã lui về phía sau.
Thoạt nhìn người này chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt còn mang theo chút trẻ con.
"Vãn bối vô ý quấy rối, nếu mạo phạm tiền bối độ kiếp, vãn bối xin lỗi!"
Phương Lương sợ đến mức vội vã quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Hàn Tuyệt cạn lời.
Đây là thiên địa chi tử?
Cũng quá mềm yếu đi!
Hàn Tuyệt bình tĩnh nói: "Tu vi của ngươi yếu như vậy, tại sao lại đến chỗ này?"
Phương Lương sợ hãi nói: "Thực không dám giấu giếm, vãn bối là một tán tu muốn bái nhập Ngọc Thanh thánh tông, vừa vặn đi ngang qua nơi đây."
Hàn Tuyệt nhìn hắn ta một cái thật sâu, ném Trảm Thần lệnh bài ra, lệnh bài rơi xuống trước mặt hắn ta.
"Tương phùng tức là duyên, khi vào Ngọc Thanh thánh tông, ngươi có thể lấy lệnh bài này ra."
Hàn Tuyệt bỏ lại một câu sau đó biến mất ngay tại chỗ.
Tuy là thiên địa chi tử, nhưng Hàn Tuyệt cũng không quá coi trọng.
Chờ khi Phương Lương hoành hành thiên hạ, nói không chừng Hàn Tuyệt đã thành tiên.
Phương Lương nhặt Trảm Thần lệnh bài lên, nhìn rõ ràng hai chữ trên lệnh bài, sắc mặt đại biến, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ hắn chính là Trảm Thần trưởng lão của Ngọc Thanh thánh tông trong miệng các tu sĩ?"
Trước mắt Hàn Tuyệt hiện ra một hàng chữ:
[Phương Lương có ấn tượng tốt với ngươi, trước mặt độ hảo cảm là tứ tỉnh]
Vào lúc ngươi còn chưa quan trọng, vô duyên vô cớ được cường giả đề điểm, luôn dễ nảy sinh ý sùng bái.
Trở lại núi Khổ Tu Thành Tiên, Hàn Tuyệt không quan tâm tới Hắc Ngục Kê và đám người Tuân Trường An, hắn như một cơn gió trở lại trong động phủ.
Ngồi trên giường, Hàn Tuyệt không nói hai lời trực tiếp lấy Ách Vận Thư ra bắt đầu nguyền rủa.
Việc lớn cỡ này nhất định phải chúc mừng!
Thiên Địa Thảo kích động nói: "Chủ nhân, rốt cục ngài cũng trở lại rồi!"
Hàn Tuyệt rời đi lâu như vậy, nó lo lắng mình sẽ bị vứt bỏ.
"Gần đây tu hành thế nào?" Hàn Tuyệt hỏi.
Bụi cỏ này đã đạt tới tu vi Luyện Khí cảnh tầng tám, thiên phú hơi mạnh mã.
Thiên Địa Thảo trả lời: "Trong lúc tu luyện, trong đầu ta xuất hiện một số ký ức tu hành, hình như là một bộ công pháp."
Hàn Tuyệt không kinh ngạc, dù sao Thiên Địa Thảo cũng từng theo thần tiên ngộ đạo.
"Nếu có chỗ không đúng, có thể nói với ta bất cứ lúc nào."
"Vâng, chủ nhân!"
Tin tức Hàn Tuyệt đột phá tới Độ Kiếp cảnh cũng không lan truyền, Lý Khanh Tử không tuyên dương chuyện này đi khắp nơi, cả ngày bế quan tu luyện.
Vài ngày sau, Phương Lương đi tới Ngọc Thanh thánh tông.
Vì Trảm Thần lệnh, hắn ta được đặc cách trở thành đệ tử nội môn.
Phương Lương hỏi dò nơi ở của Trảm Thần trưởng lão, cũng hỏi thăm những đệ tử của Trảm Thần trưởng lão đã bái sư như thế nào.
Rất nhanh hắn ta đã tìm được phương pháp, đi tới trước bia đá dưới chân núi Khổ Tu Thành Tiên quỳ lạy.
Không chỉ có hắn ta, đồng thời quỳ lạy còn có hơn mười người.
Từ sau khi Thanh Mãng đại thánh chết đi, số đệ tử muốn bái Hàn Tuyệt làm sư phụ tăng vọt, cứ cách một đoạn thời gian lại có đệ tử đến đây dập đầu. Chuyện này đã trở thành một điểm đặc sắc trong Ngọc Thanh thánh tông.
Chẳng qua các trưởng lão đã nghiêm lệnh không được làm ồn ở phụ cận núi Khổ Tu Thành Tiên, người vi phạm sẽ bị trục xuất sư môn.
Hàn Tuyệt chú ý tới Phương Lương đến, có chút do dự không biết có nên thu hay không.
Hàn Tuyệt suy nghĩ một chút, tạm thời cứ mặc kệ Phương Lương.
Thoạt nhìn thiên địa chi tử rất lợi hại, nhưng nếu hắn ta cũng có tính tình giống Dương Thiên Đông và Hỗn Độn Thiên Cẩu, ngược lại sẽ chọc tới càng nhiều phiền phức hơn cho hắn, như vậy cái được không đủ bù cái mất.
Hiện nay Hàn Tuyệt cũng không cần dựa vào lực lượng của người khác.
Nghĩ xong, Hàn Tuyệt lại nhắm mắt lại tiếp tục tu luyện.
Năm tháng dằng dặc.
Từ sau khi Tuyên Tình Quân rời đi, La Câu Ma muốn báo thù cho Thanh Mãng đại thánh mãi chưa xuất hiện. Xem ra Tuyên Tình Quân đã giải quyết tất cả.
Theo Ngọc Thanh thánh tông càng ngày càng mạnh, Hàn Tuyệt cũng không gặp phải phiền phức gì đòi hỏi bản thân phải ra tay. Hắn có thể chuyên tâm khổ tu.
Năm năm như bóng câu qua cửa sổ, trôi qua rất nhanh.
Dưới núi Khổ Tu Thành Tiên đã đổi một nhóm đệ tử quỳ lạy khác, nhưng Phương Lương còn đang ở đó.
Hàn Tuyệt có chút ngoài ý muốn. Không nghĩ tới vị thiên địa chi tử này lại có thể kiên trì như thế.