Chương 165. Luân Hồi chi môn, hiệu quả giảm thọ (2)
Chờ đã! Tô Kỳ truyền bá vận rủi cho La Cầu Ma?
Trùng hợp như vậy?
Hai người này gặp nhau?
Hàn Tuyệt lâm vào trầm tư.
Trong bốn mục tiêu hằng ngày, hắn xuống tay với La Cầu Ma vô cùng tàn nhãn, hắn không sợ nguyền rủa sai, bởi vì trong quá trình nguyền rủa hắn không ngừng truyền thụ ý thức của mình cho Ách Vận Thư.
Là La Cầu Ma có quan hệ nhân quả với Tuyên Tình Quân!
Hàn Tuyệt bỗng có một suy nghĩ lớn mật.
Liệu có khi nào vì bị Ách Vận Thư nguyền rủa nên La Cầu Ma mới tình cờ gặp phải Tô Kỳ?
Lực nhân quả là quy tắc quỷ dị nhất, huyền ảo nhất trong thiên địa.
Hàn Tuyệt không nghĩ ra nên dứt khoát không nghĩ nhiều nữa. Tốt nhất là La Cầu Ma có thể bị mốc chết, như vậy mới hoàn toàn đoạn tuyệt khả năng tìm hắn báo thù.
Tuy Tuyên Tình Quân đã từng đảm bảo, nhưng Hàn Tuyệt lại không thích ký thác hy vọng lên người người khác.
Nếu đã là địch, tốt nhất nên chết đi thì hơn, nếu không hậu hoạn vô tận!
Một tháng sau, Hàn Tuyệt gọi các đệ tử nhập động phủ.
Hắc Ngục Kê cũng theo tới.
Hàn Tuyệt để bọn hắn tự tìm chỗ ngồi xuống. Phương Lương thiếu chút nữa đã giẫm lên Thiên Địa Thảo, khiến Thiên Địa Thảo giật mình kêu to. Phương Lương sợ đến run rẩy một cái.
"Đây là tiên thảo ta nuôi, các ngươi cẩn thận một chút." Hàn Tuyệt cau mày nói.
Phương Lương bị dọa tới tái mặt, rất sợ đắc tội với Hàn Tuyệt.
Hắc Ngục Kê đi tới trước Thiên Địa Thảo, tò mò hỏi: "Chủ nhân, ngài đã trông nó từ lúc nào vậy?"
Hàn Tuyệt bình tĩnh nói: "Quên rồi. Hôm nay sư tôn gọi các ngươi đến là vì sư tôn muốn giảng đạo cho các ngươi. Nếu trong lúc tu hành các ngươi có nghi ngờ gì có thể hỏi ta."
Sau khi đạt tới Độ Kiếp cảnh, tốc độ tăng trưởng tu vi cũng khá chậm, hắn có thể dành chút thời gian dạy dỗ đệ tử.
Mọi người nghe vậy mừng rỡ, rối rít cảm ơn Hàn Tuyệt.
Bắt đầu giảng đạo, Hàn Tuyệt giải thích kiếm đạo của mình cho các đệ tử nghe.
Tuy trên đời này có rất ít kiếm tu thuần túy, nhưng tuyệt đại đa số tu sĩ đều sẽ luyện kiếm. Kiếm là vua trăm loại binh khí, rất phù hợp khí chất của người tu tiên.
Bảy ngày sau, Hàn Tuyệt ngừng giảng đạo.
Chúng đệ tử đều có ngộ hiểu, kể cả Hắc Ngục Kê.
Hàn Tuyệt bắt đầu giải thích từng vấn đề cho bọn họ.
Kéo dài chừng mười ngày liên tục, chúng đệ tử mới rời khỏi động phủ.
"Đạo hạnh của sư tổ thật cao thâm." Mộ Dung Khởi cảm khái, mặt mũi tràn đầy kính nể.
Phương Lương gật đầu tán đồng.
Dương Thiên Đông nắm chặt nắm tay quyết định, sau này hắn ta không thể sinh ra tạp niệm muốn đi ra ngoài nữa, hắn ta nhất định phải theo Hàn Tuyệt tu luyện cho tốt.
Nghe Hàn Tuyệt giảng đạo một lần còn hơn xông xáo bên ngoài trăm năm!
Tuân Trường An không nói một lời, đi tới bên vách núi, bắt đầu tu luyện Tuyệt Tình Phi Kiếm.
Trong động phủ.
Hàn Tuyệt lấy đan dược Tuyên Tình Quân tặng cho hắn ra, sau khi ăn vào hắn bắt đầu thổ nạp thiên địa linh khí.
Thiên Địa Thảo bỗng mở miệng nói: "Chủ nhân, sau này ta làm kiếm tu được không?"
Kiếm tu thảo?
"Có thể được, có lẽ ngươi sẽ trở thành Lục giới đệ nhất kiếm."
Hàn Tuyệt mỉm cười nói, nụ cười có chút cưng chiều.
Thiên Địa Thảo vừa nghe vậy lại càng hưng phấn hơn, chỉ hận không thể lập tức hóa hình.
Hàn Tuyệt dự đoán, tối đa năm mươi năm sau Thiên Địa Thảo sẽ có thể hóa hình, nhờ vào linh khí trong núi Khổ Tu Thành Tiên.
Chúng đệ tử đều đang an tâm tu luyện, thịnh vượng phồn vinh, điều này khiến Hàn Tuyệt rất hài lòng.
Đây mới là cuộc sống tu tiên hắn hướng tới.
Năm tháng qua tốt.
Ah.
Ngoại trừ Hỗn Độn Thiên Cẩu còn chưa trở lại.
Tốt nhất là đừng trở lại nữa!
Dãy núi vờn quanh, trên đất bằng trong núi có một tế đàn khổng lồ, Hỗn Độn Thiên Cẩu nằm úp sấp trên tế đàn, bị từng sợi dây đầy gai nhọn buộc chặt. Bộ lông màu trắng bạc của nó đã nhuốm đầy máu.
Tế đàn bị đám Ma tu vây hết vòng này tới vòng khác.
Một nam tử trung niên mặc đạo bào màu đen rút thanh kiếm bên hông ra, chĩa thẳng vào Hỗn Độn Thiên Cẩu nói: "Giờ lành sắp đến, lấy máu của Thần hoán Tâm của Ma, các ngươi đã sẵn sàng nghênh đón Ma Đế phủ xuống chưa?"
"Xin đợi Ma Đế phủ xuống!"
Toàn bộ Ma tu đồng thanh hô lên, trên mặt mỗi người đều tràn ngập cuồng nhiệt.
"Một đám bò sát! Mau buông bản vương ra! Các ngươi biết bản vương là ai không?"
Hỗn Độn Thiên Cẩu nghe thấy lời của hắc bào trung niên, chửi ầm lên.
Tiếng mắng của nó trực tiếp áp đảo toàn bộ ma tu ở đây.
"Biết Thanh Mãng đại thánh không?"
"Hắn đã chết dưới tay chủ nhân của bản vương! Các ngươi dám động tới bản vương, đã suy tính tới hậu quả chưa?"
"Chờ khi chủ nhân của bản vương đánh tới, tất sẽ nghiền xương bọn ngươi thành tro!"
Hỗn Độn Thiên Cẩu càng mắng giọng càng nhỏ.
Bởi vì nó phát hiện những ma tu này đã điên rồi, bọn chúng không hề sợ hãi, vẫn đang cuồng nhiệt nhìn nó.
Nó luống cuống.
Lẽ nào nó sẽ trở thành tế phẩm của Ma Đế thật sao?
Vào lúc sắp chết, trong lòng Hỗn Độn Thiên Cẩu có đủ loại cảm xúc, có thể nói là ngũ vị tạp trần.
Nó nhớ lại mấy năm nay, có phong quang, nhưng phần lớn thời gian lại rất thống khổ. Nó vốn có tính tình cường liệt, một lời không hợp lập tức đấu tranh sinh tử với nhân, yêu. Nhưng nó thế đơn lực bạc, thường rơi vào kết quả bi thảm bị vây đánh.
"Làm sao bây giờ... Phải chết ở chỗ này sao?"
Hỗn Độn Thiên Cẩu sợ hãi vô cùng, thân chó bắt đầu run lên.
Nó cầu khẩn có người tới cứu nó.
Mãi đến khi kiếm của ma tu rơi xuống người nó, bắt đầu thấy máu, nó mới hiểu sẽ không có người nào tới cứu mình.
Nó bắt đầu tuyệt vọng.
Hối hận vô tận dâng trào trong lòng nó.
Nếu như trời cao cho nó một cơ hội làm lại, nó nhất định sẽ không rời khỏi núi Khổ Tu Thành Tiên.
Nó nhất định phải nghe lời kê cha.
Đáng tiếc, không có cơ hội làm lại.
Năm năm trôi qua.
Cuối cùng Hàn Tuyệt cũng đột phá tới Độ Kiếp cảnh tầng hai.
Đan dược Tuyên Tình Quân cho hắn, hắn đã dùng xong một bình, hiệu quả cũng không tệ lắm.
Đan dược như vậy chắc chắn là vô giá, tình nghĩa của Tuyên Tình Quân với hắn có hơi lớn, nếu sau này không thể hồi báo, hắn chỉ có thể lấy thân báo đáp.