Chương 174: Hoàng Cực Hạo giác ngộ, Phương Lương xuất thế
Một ngày này, Cửu Đỉnh chân nhân tới thăm hỏi, ngắt ngang việc tu hành của Hàn Tuyệt.
Hàn Tuyệt để hắn ta vào động phủ trò chuyện.
Cửu Đỉnh chân nhân thấy Ngộ Đạo Kiếm, không khỏi sửng sốt.
Hàn trưởng lão kim ốc tàng kiều?
"Đây là yêu sủng của ta, nàng sinh ra ở nơi này, không cần lo lắng chuyện nàng sẽ tiết lộ tình báo." Hàn Tuyệt mở miệng nói.
Yêu sủng?
Cửu Đỉnh chân nhân lộ ra vẻ mặt kỳ diệu kiểu ta hiểu, Hàn Tuyệt trợn trắng mắt.
Vừa nhìn đã biết lão đầu này thuộc loại tu sĩ biết chơi.
Kinh nghiệm phong phú!
Cửu Đỉnh chân nhân nghiêm mặt nói: "Ma Đế đã bắt đầu khai chiến với chính đạo, thiên hạ đại loạn. Cũng may tông môn Ma đạo ở Đại Yến đã sợ đến vội vàng rời khỏi Đại Yến, trước mắt chúng ta không cần lo lắng. Nhưng đây chỉ là tạm thời. Ta muốn hỏi cái nhìn của ngươi, dường như từ rất sớm trước đây ngươi đã để ý tới Ma Đế."
Hàn Tuyệt mặt không đổi sắc nói: "Cái nhìn của ta rất đơn giản, an tâm phát triển. Ngọc Thanh thánh tông không phải tông môn đệ nhất thiên hạ, thậm chí còn chưa thể tính là tông môn hạng ba. Lấy thực lực của chúng ta không cách nào thay đổi đại thế trong thiên hạ. Thay vì làm bia đỡ đạn, không bằng cứ an tâm tu luyện cho tốt."
"Trời sập xuống đã có thánh địa chính đạo chống đỡ, chúng ta hà tất gì phải chộn rộn."
Cửu Đỉnh chân nhân nghe xong, cảm thấy rất có lý.
Hắn ta do dự một hồi mới hỏi: "Hôm nay tu vi của Hàn trưởng lão đã đạt tới cảnh giới nào rồi?"
Trước đây, khi hắn ta nghe nói Hàn Tuyệt cường thế miểu sát Độ Kiếp cảnh, thiếu chút nữa đã bị dọa tới đái ra.
Mới bao nhiêu năm? Tốc độ đột phá của Hàn Tuyệt quá khoa trương!
Hàn Tuyệt trả lời: "Còn đang ở Độ Kiếp cảnh."
Còn đang ở!
Ba chữ này kích thích Cửu Đỉnh chân nhân thật sâu.
Hắn ta biết Hàn Tuyệt chỉ mới hơn năm trăm tuổi.
Hắn ta chưa từng nghe nói trên đời này có đại tu sĩ Độ Kiếp cảnh hơn năm trăm tuổi!
Không hợp lẽ thường!
"Được rồi, ta sẽ làm theo lời ngươi, hy vọng Ma đạo sẽ không lan đến gần Đại Yến chúng ta."
Cửu Đỉnh chân nhân cũng không dừng lại, nhanh chóng rời đi.
Đợi sau khi hắn ta rời đi rồi, Ngộ Đạo Kiếm hiếu kỳ hỏi: "Hắn ta là ai?"
Hàn Tuyệt bình tĩnh trả lời: "Chưởng giáo Ngọc Thanh thánh tông."
"Ta có thể tới Ngọc Thanh thánh tông dạo một vòng không?"
"Ừm, chỉ cần không rời khỏi phạm vi Ngọc Thanh thánh tông là được."
Ngộ Đạo Kiếm lập tức đứng dậy, nhảy nhót rời đi.
Hàn Tuyệt không để ý tới nàng, tiếp tục tu luyện.
Hắn cũng có sắp xếp giống vậy với đám người Mộ Dung Khởi, có thể hoạt động trong Ngọc Thanh thánh tông, nhưng không nên rời khỏi tông môn. Ai dám tự ý rời khỏi, từ nay về sau không còn quan hệ gì với hắn nữa.
Hàn Tuyệt vừa tu luyện vừa tra xét bưu kiện.
Quả nhiên, ngoại trừ người trong Ngọc Thanh thánh tông, gần như toàn bộ bạn tốt của hắn đều bị ma tu tập kích.
Số lần Hoàng Cực Hạo bị tập kích trực tiếp đột phá tới năm mươi ngàn. Trong chiến đấu, tu vi của thằng nhãi này còn tăng thật nhanh.
Không hổ là người có Tiên Thiên Khí Vận!
La Cầu Ma cũng lại gặp Ma tu tập kích, Hàn Tuyệt đoán hẳn hắn ta đang giúp Kế Nại Hà thu nạp Ma tu.
Ma tu vốn kiệt ngạo, sao có thể khiến toàn bộ Ma tu trực tiếp nghe Ma Đế hiệu lệnh.
Còn cần đánh!
Xem điệu bộ này, không có trăm năm, Ma Đế rất khó có thể thống nhất Ma tu trong thiên hạ.
Đây cũng không phải chiến tranh Phàm gian, các tu sĩ có đủ loại thủ đoạn, đánh không lại còn có thể trốn, bị thu phục còn có thể đâm lén sau lưng.
Hàn Tuyệt cảm thấy Ma đạo hoàng triều chỉ là trò cười.
Một vương triều mà cả văn lẫn võ đều có thể bùng nổ bất kỳ lúc nào, sao có thể thành lập được?
Sở dĩ Ma tu bị người phỉ nhổ không phải vì bọn hắn có đạo thống khác, mà vì Ma tu dễ tẩu hỏa nhập ma, phát cuồng sẽ giết chóc khắp nơi, có đôi khi bọn hắn còn nguy hiểm hơn cả yêu quái.
Sau khi Chu Phàm chuyển thế trùng tu, tu vi tăng tiến không tồi, đã đạt tới Luyện Khí cảnh tầng tám. Tính toán ra, hắn ta mới mười ba tuổi.
Hàn Tuyệt cảm thấy hắn ta thật khổ bức, chết bao nhiêu lần, lần này thì hay rồi, trực tiếp xóa nick cày lại.
Mạc Phục Cừu càng thảm hại hơn, từ nhỏ đã phải gánh trách nhiệm báo thù. Vất vả lắm mới báo được thù, theo Chu Phàm lang bạt, kết quả bị bất tường chi lực cảm nhiễm trở thành Chân Ma, hiện tại hắn ta đang bị vây trong cấm địa thượng cổ, chẳng biết lúc nào mới có thể thấy ánh mặt trời.
Hàn Tuyệt nhớ tới ngày mình quen biết Mạc Phục Cừu, khi đó Mạc Phục Cừu như quân tử, dù là nam hay nữ đều dễ dàng có ấn tượng tốt với hắn ta. Khác biệt xưa nay thật khiến kẻ khác thổn thức.
Đây là nhân sinh, chúng sinh muôn màu, mỗi người đều có trải nghiệm riêng của bản thân.
Hàn Tuyệt không chìm sâu vào thương xót, trái lại hắn còn cảnh cáo bản thân.
Không thể mất phương hướng!
Còn đương hắn đang đi hiện tại là con đường chính xác!
...
Hoàng hôn thương thiên, thê mỹ như họa.
Vô số Ma tu cầm đủ loại pháp khí lơ lửng giữa không trung.
Tất cả bọn họ đều đang nhìn chằm chằm về một phương hướng, đó là một chỗ giữa sườn núi, máu tươi đã nhuộm đỏ cả đỉnh núi, dưới chân núi thi thể chất chồng thành núi.
Một nam tử cầm kiếm đứng trên sườn núi, bạch bào của hắn ta bị máu nhuộm thành màu đỏ thẫm, đầu tóc rối bời, sát khí tràn đầy.
Hắn ta chính là Hoàng Cực Hạo!
Là thiên sinh kiếm tâm, là thiên tài kiếm đạo, người có Tiên Thiên Khí Vận từng lên Ngọc Thanh tông khiêu chiến Hàn Tuyệt, sau đó hắn ta rời khỏi Đại Yến, bị Chân Vũ giáo cưỡng ép thu nhận.
Hoàng Cực Hạo há mồm thở dốc. Hắn ta đã chiến năm ngày năm đêm, gần như tiêu hao hết tất cả linh lực.
Đúng lúc này.
Ma vân cuồn cuộn mà đến, Thiên Uy cuồn cuộn bao phủ thiên địa.
Sắc mặt Hoàng Cực Hạo đại biến, trong lòng trầm xuống.
Đại năng Ma đạo đến!
Ma vân kéo dài hơn mười dặm ngưng tụ ra gương mặt khổng lồ khủng bố, một giọng nói rơi xuống: "Vãn bối, ngươi có thiên tư không tệ, nếu nguyện ý quỳ xuống, ta sẽ không giết ngươi. Nếu ngươi chấp mê bất ngộ, hừ!"
Rõ ràng giọng nói này là của La Cầu Ma.
Sắc mặt Hoàng Cực Hạo trở nên âm trầm, tay nắm kiếm cũng đang run rẩy.