Chương 175: Độ Kiếp cảnh tầng sáu, trấn thủ kiếm đạo trăm vạn năm (1)
Hắn ta cảm giác được nguy cơ trước nay chưa từng có.
Hắn ta không phải đối thủ của vị Ma tu trước mắt!
Hoàng Cực Hạo không khỏi nghĩ đến Hàn Tuyệt. Cho dù Ma tu này có mạnh mẽ hơn nữa, nhưng có thể trở thành đối thủ của vị tiền bối kia sao?
Nếu ngay cả dũng khí để đối mặt với Ma tu này ta cũng không có, tương lai làm sao có thể khiêu chiến vị tiền bối kia?
"Thiên sinh kiếm tâm, vì kiếm mà sống, vì kiếm mà chết. Nếu kiếm của ta không còn sắc bén nữa, ta sống tạm còn có ý nghĩa gì!"
Hoàng Cực Hạo tự lẩm bẩm, hắn ta đang nói cho mình nghe.
Vào lúc Hoàng Cực Hạo chuẩn bị nhấc kiếm, một luồng uy áp mênh mông từ bốn phương tám hướng truyền đến, phô thiên cái địa, ép tới toàn bộ Ma tu trên không trung phải rơi xuống phía dưới, tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt.
"Hừ, La Cầu Ma, ngươi tưởng chính đạo không người sao?"
"Lão tổ ta bế quan ngàn năm, nay nghe tin Ma đạo muốn khống chế thiên hạ. Quả là buồn cười!"
"Các vị lão hữu, nhiều năm không gặp, đạo hạnh có tăng lên?"
"Ha ha, hôm nay cùng giết một trong Ngũ Tôn Ma Đạo, dương danh hùng phong của chính đạo ta!"
"Từ xưa đến nay, tà bất thắng chính. Đối mặt với Ma đạo, tu sĩ chính đạo nên thà chết chứ không chịu khuất phục. Tiểu bối, ngươi biểu hiện rất khá!"
Nghe giọng nói truyền tới từ bốn phương tám hướng, Hoàng Cực Hạo thở dài một hơi, trên mặt tươi cười.
...
Thiên hạ bị Ma đạo tàn sát bừa bãi, mặc dù Đại Yến may mắn tránh thoát, nhưng vẫn luôn chú ý tới chuyện trong thiên hạ, nhất là Ngọc Thanh thánh tông. Ngọc Thanh thánh tông đã móc nối liên hệ với tu chân giới xung quanh, tốc độ lan truyền tình báo cũng càng nhanh hơn, càng rộng hơn trước đây.
Khi biết được đám đại năng chính đạo trong thiên hạ liên tiếp xuất quan, chúng trưởng lão Ngọc Thanh thánh tông đều cực kỳ hưng phấn.
Thậm chí còn có không ít trưởng lão muốn tham dự vào phong trào đồ ma đang dậy sóng, cũng may Cửu Đỉnh chân nhân dùng phương áp thô bạo trấn áp mấy làn sóng ngôn luận này, không cho phép đệ tử Ngọc Thanh thánh tông rời khỏi Đại Yến.
Thời gian cứ thế, bảy năm trôi qua.
Hàn Tuyệt còn đang kẹt ở Độ Kiếp cảnh tầng năm, Phương Lương đã đột phá tới Nguyên Anh cảnh.
Thiên tư Phương Lương thể hiện ra còn mạnh hơn cả Mộ Dung Khởi, khiến chúng đồ đệ đồ tôn càng thêm sùng bái Hàn Tuyệt. Dưới cái nhìn của bọn họ, tất cả đều là công lao Hàn Tuyệt nghịch thiên cải mệnh.
Thiên địa chi tử, chí ít trong vùng thiên địa này, hắn ta có khí vận độc nhất vô nhị, ngay cả chiến thần thượng giới chuyển thế Mộ Dung Khởi cũng khó có thể lấn áp tài năng.
Hàn Tuyệt dành chút thời gian đặc biệt dạy dỗ Phương Lương, Mộ Dung Khởi.
Hàn Tuyệt quyết định thả Phương Lương ra, lấy khí vận của Phương Lương hẳn có thể thu được lượng lớn cơ duyên, nói không chừng hắn cũng có phần. Dù sao Phương Lương cũng có độ hảo cảm lục tinh với hắn.
Nhiều năm dạy dỗ như vậy đã dưỡng thành tính cẩn thận cho Phương Lương. Lại thêm thiên địa khí vận, hắn ta muốn chết cũng khó.
Hàn Tuyệt truyền thụ Tam Thanh Tuyệt Ảnh Kiếm, Thất Trọng Huyễn Bộ, Đại Thiên Lôi Bạo, Phong Thần Thuật cho Phương Lương, Mộ Dung Khởi.
Hai người không hổ là kỳ tài ngút trời, vẻn vẹn nửa năm đã nắm giữ hoàn toàn.
Bọn họ đều có tu vi Nguyên Anh cảnh, hiện tại xuất thế cũng có sức tự vệ.
"Phương Lương xuất thế lịch lãm đi. Chờ khi ngươi khám phá hồng trần, hiểu rõ nhân sinh huyền ảo lại trở về khổ tu, chắc chắn có thể cảm ngộ thiên địa chân nghĩa."
"Mộ Dung Khởi, sau này ngươi cũng có thể nhận nhiệm vụ của Ngọc Thanh thánh tông, không còn bị ước thúc trong ngọn núi này nữa."
Hàn Tuyệt chắp hai tay sau lưng, đưa lưng về phía hai người nói.
Tuân Trường An, Dương Thiên Đông đang ngồi dưới Phù Tang Thụ không khỏi mở mắt.
Hàn Tuyệt muốn Phương Lương xuất thế?
Đây là lần đầu tiên Hàn Tuyệt chủ động để người khác xuống núi.
Dương Thiên Đông bày ra vẻ mặt ước ao, hắn ta cũng biết mình không thể sánh với Phương Lương.
Phương Lương sợ hãi, vội vàng nói: "Sư tổ... Vì sao ngài muốn đuổi ta?"
Mộ Dung Khởi âm thầm kinh hỉ, nhưng biểu hiện bên ngoài lại giống với Phương Lương.
Phương Lương cẩn thận, nhưng Mộ Dung Khởi lại không, thậm chí hắn ta còn có phần tự ngạo. Từ tận trong xương hắn ta vẫn luôn có cảm giác kiêu ngạo, đây là ngạo khí mà Tuân Trường An có dạy dỗ thế nào cũng không thể xóa nhòa.
Dưới ánh mắt của Mộ Dung Khởi, mình có thiên tư tuyệt luân, theo lý nên dương danh thiên hạ chứ không phải tiềm long giấu uyên!
Sở dĩ hắn ta nguyện ý lưu lại cũng vì hắn ta cảm giác của tu vi mình còn chưa đủ.
"Đi lịch lãm một phen, lúc nào muốn trở về thì cứ trở về." Hàn Tuyệt trả lời.
Lúc này Phương Lương mới yên tâm.
Hàn Tuyệt không để ý tới bọn hắn nữa, xoay người trở lại trong Tiên Thiên động phủ.
Ngộ Đạo Kiếm còn đang đả tọa tu luyện. Sau khi nàng đi dạo một vòng trong Ngọc Thanh thánh tông, rất nhanh đã cảm thấy nhàm chán, lại bắt đầu ngoan ngoãn tu luyện.
Hàn Tuyệt ngồi tĩnh tọa trên giường, bắt đầu tu luyện.
Tuy trong động phủ có thêm Ngộ Đạo Kiếm làm bạn, nhưng rất ít khi hai người nói chuyện với nhau, phần lớn thời gian vẫn là an tĩnh tu đạo, vừa lúc phù hợp với sở thích của Hàn Tuyệt.
Phương Lương chờ thêm bảy ngày sau đó một mình xuống núi.
Tuân Trường An đứng bên vách núi nhìn hắn ta đi xa, khắp khuôn mặt đầy vẻ lo lắng.
Thấy dáng vẻ này của hắn ta, hiếm khi Hắc Ngục Kê không đả kích hắn ta mà thở dài nói: "Ai, có phải Hỗn Độn Thiên Cẩu chết rồi không? Sao còn chưa quay về?"
Dương Thiên Đông bất đắc dĩ nói: "Chết là không thể nào, tên kia mệnh tiện, muốn giết nó còn khó hơn lên trời."
Hắc Ngục Kê không tiếp lời.
...
Tám năm sau.
Cuối cùng Hàn Tuyệt cũng đột phá tới Độ Kiếp cảnh tầng sáu.
Sau khi đột phá, chuyện đầu tiên hắn làm là dùng mô phỏng thí luyện thiết lập đối chiến với Tuyên Tình Quân Đại Thừa cảnh tầng ba.
Lần này, cuối cùng Hàn Tuyệt cũng không bại trận nữa.
Đại chiến mấy phút đồng hồ, hắn thành công tru sát Tuyên Tình Quân.
Hàn Tuyệt hơi bất mãn, ngay cả Thái Ất thần thông cũng đã thi triển vẫn không thể miểu sát Tuyên Tình Quân.
Ma Đế cũng có tu vi xấp xỉ như vậy, đến lúc đó nếu Ma Đế đánh tới, không thể miểu sát lại lắm phiền phức.