Chương 184: Đại Thừa cảnh, Tị Thiên Thạch
"Chủ nhân, ngài muốn đi đâu?" Ngộ Đạo Kiếm vội vàng hỏi.
Hàn Tuyệt trả lời: "Đi ra ngoài một thời gian ngắn, rất nhanh sẽ trở về, an tâm thủ nhà."
Nói xong, hắn biến mất tại chỗ.
Lần này rời đi, Hàn Tuyệt không kinh động tới những người khác.
Hắn đi tới cánh đồng hoang vu nơi hắn từng đột phá tới Độ Kiếp cảnh trước đó.
Trăm năm trôi qua, cánh đồng hoang vu này không còn mưa dầm như trước, có thể thấy được uy lực của trận thiên kiếp kia mạnh tới cỡ nào.
Hàn Tuyệt cầm hòn đá màu tím sậm, ngồi tĩnh tọa giữa không trung, bắt đầu đột phá Đại Thừa cảnh.
Nếu thiên kiếp đến, hòn đá màu tím sậm này sẽ bị đánh nát vụn!
...
Trong một sơn động, Tô Kỳ đang ngồi tĩnh tọa trong một chiếc đỉnh lớn. Thân thể hắn được ngâm trong nước thuốc, da hắn đỏ bừng, mặt lộ vẻ thống khổ.
Hỗn Độn Thiên Cẩu nằm bên cạnh đỉnh lớn, lúc thì nhìn chằm chằm Tô Kỳ, lúc lại nhìn về phía bóng người bị nắng chiếu ở cửa động phủ.
Bóng người kia rõ ràng là Kỷ Tiên Thần.
Bên ngoài động khẩu là vách núi, Kỷ Tiên Thần ngồi tĩnh tọa bên vách núi, nắm trúc tiêu trong tay. Tiếng tiêu hiu quạnh, cô tịch truyền vào trong động.
Ánh hoàng hôn rơi xuống ánh lên người Kỷ Tiên Thần, phảng phất như đang phủ thêm một lớp thần y cho hắn ta.
Hỗn Độn Thiên Cẩu không nhịn được hỏi: "Hắn ta có thể khôi phục thần trí thật sao?"
Đã mười mấy năm trôi qua nhưng Tô Kỳ vẫn chưa tỉnh lại, ngay cả Hỗn Độn Thiên Cẩu cũng cho rằng hắn ta đã hết thuốc chữa.
"Yên tâm đi, lúc trước hắn ta tẩu hỏa nhập ma chỉ vì không khống chế nổi lực lượng trong cơ thể mình, hắn ta cũng giống với ta, sinh ra đã bất phàm, ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ hơn hẳn chúng sinh. Tiếp tục ngâm mình trong bí dược của Thiên Tiên Phủ chúng ta, không bao lâu nữa hắn ta có thể nắm giữ sức mạnh của bản thân, khôi phục thần trí." Kỷ Tiên Thần nhẹ giọng trả lời.
Ánh mắt hắn ta nhìn về phía chân trời, chẳng biết tại sao, hắn ta nghĩ tới Hàn Tuyệt.
Tất nhiên người nọ cũng thuộc loại vừa sinh ra đã bất phàm!
Nghĩ đến bản thân mình bại dưới tay Hàn Tuyệt, Kỷ Tiên Thần lại khó chịu vô cùng. Hắn ta đứng bật dậy, ném lại một câu nói sau đó rời đi:
"Ta đi tàn sát một Ma tông trút giận!"
Sau khi Kỷ Tiên Thần rời đi, Hỗn Độn Thiên Cẩu lại lần nữa nhìn về phía Tô Kỳ.
"Có cần đưa hán ta rời đi không?" Hỗn Độn Thiên Cẩu do dự nghĩ.
Tuy Kỷ Tiên Thần đã cứu bọn hắn, nhưng nó luôn cảm thấy Kỷ Tiên Thần có mục đích riêng của mình.
Ánh mắt mỗi lần Kỷ Tiên Thần nhìn bọn nó đều cực nóng, khiến nó nghĩ tới Kế Nại Hà.
Nếu Hỗn Độn Thiên Cẩu đoán không sai, Kỷ Tiên Thần muốn lấy nó làm thú cưỡi, muốn bồi dưỡng Tô Kỳ làm thủ hạ!
"Ai, thật muốn quay về Đại Yến."
Hỗn Độn Thiên Cẩu thở dài trong lòng.
Nơi này cách Đại Yến quá xa, xa tới mức Hỗn Độn Thiên Cẩu không nắm chắc có thể trở về.
Nếu bọn hắn trở về, không biết Kỷ Tiên Thần có tức giận hay không?
Hàn Tuyệt đã từng tru sát Thanh Mãng đại thánh, có lẽ tu vi đã đạt tới Độ Kiếp cảnh, nhưng Kỷ Tiên Thần là tồn tại có thể đối kháng với Đại Thừa!
Nghĩ đến tình cảnh Kỷ Tiên Thần đối chiến với Kế Nại Hà, Hỗn Độn Thiên Cẩu lại không nhịn được run sợ.
...
Nửa năm sau.
Hàn Tuyệt chính thức bước vào Đại Thừa cảnh, vô thanh vô tức.
Hắn không gặp phải thiên kiếp!
Điều này nói rõ gì?
Nói rõ hòn đá màu tím sậm này có thể che đậy thiên cơ giống với suy đoán của hắn!
Thần thạch!
Hàn Tuyệt kiềm chế kích động, thân thể rơi trên cỏ, hắn bắt đầu củng cố tu vi của bản thân.
Sau khi đột phá tới Đại Thừa cảnh, từ nơi sâu xa, hắn hiểu được rất nhiều chân nghĩa, tỷ như thiên địa quy tắc, trật tự Phàm gian.
Đại Thừa cảnh là tu vi cao nhất Phàm gian có thể chịu tải. Sau khi đạt tới Đại Thừa cảnh tầng chín đại viên mãn sẽ bị Phàm gian cưỡng chế xua đuổi phi thăng.
Hàn Tuyệt cũng không muốn phải phi thăng sớm, có lẽ hòn đá màu tím sậm này có thể mang thêm hy vọng cho hắn.
Nếu tảng đá kia có thể giúp hắn tránh né thiên kiếp, có phải nó cũng có thể giúp hắn ở lại Phàm gian không?
Hàn Tuyệt cảm thấy rất có thể!
Chủ nhân tiền nhiệm của Ngộ Đạo Kiếm, cũng chính là vị thần tiên kia, có lẽ đối phương đã dựa vào tảng đá này mới ở lại Phàm gian được.
Cho dù không được, đến lúc đó Hàn Tuyệt vẫn có thể chạy trốn tới m gian đi tu luyện.
Dù sao làm vậy cũng tốt hơn là phi thân gặp kẻ thù!
【 Chúc mừng ngươi đột phá tới Đại Thừa cảnh, ngươi có lựa chọn bên dưới 】
【 Một, lập tức phi thăng, thoát khỏi phàm trần, có thể đạt được một lần truyền thừa thần thông, một viên Thiên Đạo Linh Thạch, một Linh Bảo 】
【 Hai, tiếp tục tu luyện, tạm thời không phi thăng, có thể đạt được một Linh Bảo 】
Hàn Tuyệt nhìn thấy nhắc nhở trước mắt, không khỏi nhướng mày.
Làm vậy là muốn dụ dỗ ta phi thăng?
Tuyệt đối không thể nào!
Hàn Tuyệt trực tiếp lựa chọn phương án thứ hai.
【 Ngươi lựa chọn tiếp tục tu luyện, tạm thời không phi thăng, nhận được một Linh Bảo 】
【 Chúc mừng ngươi nhận được Thái Ất Linh Bảo —— Hoàng Long Khí Vận Kiệu 】
【 Hoàng Long Khí Vận Kiệu: Linh Bảo Thái Ất nhị phẩm, pháp bảo loại tọa kỵ, có thể thừa nhận một kích toàn lực của Tán Tiên 】
Hàn Tuyệt nhướng mày.
Có thể thừa nhận một kích toàn lực của Tán Tiên?
Cuối cùng cũng xuất hiện nhắc nhở chuẩn xác, nói cách khác, những Thái Ất Linh Bảo khác trên người hắn cộng lại, Tán Tiên tầm thường không thể giết hắn được?
Hàn Tuyệt thầm kinh hỉ, đây mới là bảo bối ta thích!
Phòng ngự mới là thứ Hàn Tuyệt muốn nhất!
Hắn tiếp tục củng cố tu vi.
Nửa tháng sau.
Hàn Tuyệt đã củng cố tu vi hoàn toàn, trở thành tu sĩ Đại Thừa cảnh thứ thiệt.
Hắn nhanh chóng quay về Ngọc Thanh thánh tông.
Trở lại trong Tiên Thiên động phủ, Hàn Tuyệt ngồi trên giường.
Ngộ Đạo Kiếm thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực nói: "Chủ nhân, cuối cùng ngài cũng trở lại rồi, ta còn tưởng ngươi đã vứt bỏ ta."
"Yên tâm, cho dù ta vứt bỏ ngươi cũng sẽ không vứt bỏ bảo bối bên ngoài."
Trên đầu Ngộ Đạo Kiếm tràn đầy dấu chấm hỏi.
Hàn Tuyệt cầm lấy hòn đá màu tím sậm, hỏi: "Nên gọi viên đá này là gì đây?"
Ngộ Đạo Kiếm bĩu môi, cảm thấy không cam lòng với lời Hàn Tuyệt mới vừa nói.