Chương 216: Luân Hồi Tán Tiên, nguyên thần xuất khiếu!
Nói xong, hắn ta và Bạch Phát Ma Cô đứng dậy rời đi.
Sắc mặt Huyết Ma lão tổ biến ảo liên tục.
Đợi khi khí tức của Tham Ma La Hán và Bạch Phát Ma Cô đi xa, Huyết Ma lão tổ mới lấy một viên cầu thủy tinh ra. Hắn ta nhẹ giọng hỏi: "Tiền bối, ngài còn bao lâu?"
Hắn ta không nhận được trả lời, tiếp tục chờ đợi.
Hồi lâu sau.
Một giọng nói yếu ớt truyền ra từ trong cầu thủy tinh: "Chớ nóng vội... Khụ khụ... Nhanh thôi."
Trong lòng Huyết Ma lão tổ hơi hồi hộp một chút, hỏi: "Ngài bị thương?"
"Không, tu hành ra chút đường rẽ, ta đang đợi một vị tiền bối Thiên Đình. Ngươi cứ yên tâm đi, chỉ cần ngươi nghe lời, sau khi phi thăng có ta chăm sóc ngươi, sẽ không để ngươi lang bạc kỳ hồ."
Huyết Ma lão tổ cố nén mừng rỡ nói: "Ma tộc phái Chân Ma đột kích, lại không thể tiêu diệt Thiên Tiên Phủ, ta sợ..."
"Thiên Tiên Phủ chỉ là phế vật. Ngươi tiếp tục giật dây Ma tộc phái càng nhiều Chân Ma đến đây, nhớ kỹ, ngươi không nên tham dự vào chuyện này, ngươi chỉ cần khuyên bảo đối phương là được. Nếu ngươi vùi thân vào trong, đến lúc đó ta cũng không thể bảo vệ ngươi."
"Vãn bối hiểu, vãn bối hiểu..."
"Ừm."
"Vậy tiền bối có thể tiết lộ một khoảng thời gian cho ta không? Ta sợ ta không chịu nổi..."
"Tối đa trăm năm, được chưa?"
"Trăm năm..."
"Ta sẽ cố gắng hết sức đẩy nhanh tốc độ, hừ!"
"Đa tạ tiền bối..."
...
Hai năm sau.
Tiên Thiên động phủ chấn động kịch liệt khiến cả ngọn núi Khổ Tu Thành Tiên cũng lay động theo.
Dưới Phù Tang Thụ, đám người Phương Lương, Tuân Trường An rối rít quay đầu nhìn lại.
Lý Khanh Tử, Hi Tuyền tiên tử, Hình Hồng Tuyền, Thường Nguyệt Nhi đang tu luyện cũng bị quấy rầy, rối rít rời khỏi động phủ.
Bọn hắn cùng đi lên đỉnh núi, mọi người tụ tập lại với nhau.
"Đã có chuyện gì xảy ra?"
"Là động phủ của sư phụ!"
"Sư phụ đang đột phá sao?"
"Trước đây chưa từng xuất hiện tình huống như vậy, hẳn đây là lần đầu tiên nhỉ?"
"Hôm nay sư tổ đã đạt tới cảnh giới gì rồi? Nếu đột phá cảnh giới, vậy hẳn phải độ kiếp! Vì sao sư tổ còn ở trong động phủ mãi?"
Mọi người nghị luận ầm ĩ.
Lý Khanh Tử mở miệng nói: "Hàn trưởng lão cũng cần độ kiếp. Trước đó ta còn từng đưa hắn đi độ kiếp, hẳn lần này là hắn ngộ hiểu một loại thần thông nào đó."
Hình Hồng Tuyền đắc ý cười nói: "Phu quân ta vốn lợi hại như vậy!"
Phu quân?
Đồ Linh Nhi không khỏi nhìn về phía nàng, vị này là sư mẫu?
Ngộ Đạo Kiếm, Thường Nguyệt Nhi liếc nhìn Hình Hồng Tuyền, ánh mắt ý vị thâm trường.
Cùng lúc đó.
Trong động phủ.
Hàn Tuyệt đột phá thành công, lục đạo linh lực trong cơ thể chuyển thành pháp lực không ngừng sinh trưởng.
【 Chúc mừng ngươi thành tựu Luân Hồi Tán Tiên, ngươi có lựa chọn bên dưới 】
【 Một, lập tức phi thăng, được Thiên Đạo tẩy lễ, có thể đạt được một chí bảo, một viên Thiên Đạo Linh Thạch 】
【 Hai, tạm không phi thăng, ở lại Phàm gian, có thể đạt được một chí bảo 】
Trước mắt Hàn Tuyệt xuất hiện ba dòng chữ, hắn trực tiếp lựa chọn phương án thứ hai.
Nếu không gặp thiên kiếp cũng không bị Thiên Đạo xua đuổi, vậy hắn cần phi thăng làm gì?
Trừ khi Thiên Đình muốn diệt thế thật, nếu không ta sẽ ở lại núi Khổ Tu Thành Tiên này mãi!
Hàn Tuyệt đặt ra mục tiêu cho mình.
Hoặc là không phi thăng, hoặc là phi thăng khi không cần phải sợ Chu Tước nữa!
【 Ngươi lựa chọn tạm thời không phi thăng, nhận được một chí bảo 】
【 Chúc mừng ngươi nhận được Thái Ất Chí Bảo Thái Hi Phượng Sí Quan 】
【 Thái Hi Phượng Sí Quan: Chí bảo phòng ngự cấp Thái Ất, là đầu quan dùng khí của Thái Hư và lông cánh của Phượng Hoàng tôi luyện mà thành, lực phòng ngự rất mạnh 】
Chí bảo phòng ngự!
Khá lắm!
Hàn Tuyệt càng thêm sung sướng.
Hắn tiếp tục củng cố tu vi, vận chuyển pháp lực trong cơ thể thuận theo tâm pháp của Lục Đạo Luân Hồi Công, nhanh chóng tăng trưởng.
Từ nơi sâu xa, Hàn Tuyệt cảm thấy mình bớt đi rất nhiều ràng buộc.
Phảng phất như thiên địa này đã không thể ngăn cản hắn được nữa!
Hắn thả người nhảy lên đã có thể nhảy ra khỏi Phàm gian!
Cảm giác này quá tươi đẹp!
Sau khi củng cố tu vi, nguyên thần của Hàn Tuyệt xuất khiếu, nhanh chóng nhảy ra động phủ đi tới trên núi Khổ Tu Thành Tiên.
Hắn cúi đầu nhìn lại, thấy trên đỉnh đầu đám đồ tử đồ tôn đều có hư ảnh.
Trên đỉnh đầu Phương Lương là một đoàn khí, trên đỉnh đầu Tuân Trường An là một gốc nhân sâm, trên đỉnh đầu Mộ Dung Khởi lơ lửng một thần ảnh mặc áo giáp, uy vũ khí phách.
Trên đỉnh đầu Hắc Ngục Kê lơ lửng một con Hắc Phượng Hoàng, thân hình nó khác hẳn với gà, thậm chí có thể nói là khác nhau một trời một vực.
Ánh mắt Hàn Tuyệt rơi xuống trên người Đồ Linh Nhi.
Đại Vu!
Đồ Linh Nhi rất xinh đẹp, có thể tính là mỹ nhân, nhưng Đại Vu lại có vẻ cực kỳ dữ tợn, thân người đầu thú, hình tượng hung ác.
Đáng sợ vậy sao?
Khi Hàn Tuyệt nhìn chằm chằm đại vu chi hồn trên đỉnh đầu Đồ Linh Nhi, đại vu chi hồn bỗng ngẩng đầu, đôi mắt như rắn kia nhìn về phía Hàn Tuyệt.
Bốn mắt nhìn nhau, Hàn Tuyệt cảm thấy rất không thoải mái.
Không được!
Thằng nhãi này hơi nguy hiểm!
Phải đưa đi!
Đại vu chi hồn há mồm với Hàn Tuyệt, không phát ra tiếng nhưng Hàn Tuyệt lại có thể nhìn rõ ràng nàng đang nói gì.
Cứu ta!
Trong lòng Hàn Tuyệt thầm nghi ngờ, vì sao phải cứu nàng?
Hắn không suy nghĩ nhiều, trước mắt phải nắm chắc thời gian đột phá.
Hàn Tuyệt tiếp tục lên không, đại địa sông núi nhanh chóng thu nhỏ lại trong mắt hắn.
Chỉ chớp mắt, hắn đã bay lên tới bầu trời, nếu còn hướng lên nữa sẽ tới biển sao vô tận.
Lần này Hàn Tuyệt cảm thấy mình có thể nhẹ nhõm nhảy qua ngân hà chói lóa bay tới Thượng giới.
Nhưng hắn không làm vậy.
Hắn sợ Chu Tước đang ngồi chồm hổm trên ấy chờ mình!
Kết quả là nguyên thần của Hàn Tuyệt phóng thẳng về phía đại địa, ánh mắt hắn ngưng lại, trực tiếp nhảy ra khỏi Phàm gian đi tới m gian.
Bóng tối quen thuộc, khí luân hồi quen thuộc.
Cũng may xung quanh không có hoàng tuyền, cũng không thể tạo thành cầu.
Hàn Tuyệt tản thần thức ra, trong vòng ngàn dặm không có sinh linh nào khác, nguyên thần của hắn bắt đầu hưởng thụ sự tẩy lễ của luân hồi chi khí.
Trong quá trình này, cường độ nguyên thần của hắn được tăng lên một cách nhanh chóng.