Chương 220: Đệ nhất thiên hạ khiêu chiến
Hình Hồng Tuyền vẫn luôn tươi cười. Nàng phát hiện Hàn Tuyệt đã đối xử với mình càng tốt hơn trước kia, cũng nói chuyện với mình nhiều hơn trước kia.
Hiện tại nàng đã không yêu cầu xa vời rằng bản thân có thể độc chiếm Hàn Tuyệt, chỉ hy vọng mình có thể trở thành người quan trọng nhất trong lòng hắn.
Hàn Tuyệt có thể cảm giác được một số mưu đồ của nàng, nhưng chuyện này cũng không quan trọng.
Nàng có thể nghĩ hết tất cả biện pháp làm hắn vui lòng, hắn còn cần tính toán gì nữa?
Thông qua Hình Hồng Tuyền, Hàn Tuyệt cũng biết được tình hình gần đây của tu chân giới.
Thiên Tiên Phủ bị Ma tộc tập kích, thiếu chút nữa bị tiêu diệt. Cũng may có một thánh địa khác ra tay giúp đỡ. Cuối cùng Kỷ Tiên Thần lấy sức một người tiêu diệt toàn bộ Chân Ma, danh chấn thiên hạ!
Hôm nay Kỷ Tiên Thần đã là đệ nhất thiên hạ danh xứng với thực!
"Cái gì mà đệ nhất thiên hạ, ta thấy phu quân ta mới là đệ nhất thiên hạ. Thế nhưng phu quân ta khiêm tốn, đây mới là tu hành giả chân chính." Hình Hồng Tuyền hừ nói.
Hàn Tuyệt tức giận: "Chờ khi ngươi trở thành thiên hạ đệ nhất ta mới có thể thỏa mãn."
"Thật sao? Ta sẽ cố gắng, ngày thường ta cũng luôn khắc khổ tu luyện, không lãng phí thời gian."
"Tiếp tục giữ vững phong độ."
Vài ngày sau.
Đã đổi linh lực trong Thiên Chi Khôi Lỗi thành pháp lực Tán Tiên, Hàn Tuyệt kêu Hình Hồng Tuyền cất nó vào trong trữ vật giới chỉ.
Sau đó, hắn dẫn theo Hình Hồng Tuyền rời khỏi động phủ, gọi cả Hi Tuyền tiên tử, Thường Nguyệt Nhi, Lý Khanh Tử, Tô Kỳ tới dưới Phù Tang Thụ.
Hàn Tuyệt cố ý để Hỗn Độn Thiên Cẩu, Phương Lương, Mộ Dung Khởi vây quanh Tô Kỳ, trấn áp vận rủi của Tô Kỳ, sau đó hắn bắt đầu giảng đạo cho mọi người.
Sau khi trở thành Luân Hồi Tán Tiên, Hàn Tuyệt có lý giải càng sâu hơn với đại đạo.
Chỉ cần một câu nói của hắn đã có thể giúp mọi người có cảm ngộ thâm hậu, giọng nói của hắn càng có thể nhanh chóng tăng ngộ tính của mọi người lên. Sở dĩ như vậy là vì Hàn Tuyệt đã dung nhập đạo của mình vào giọng nói, khiến bọn hắn cùng ngộ.
Lần giảng đạo này kéo dài một năm.
Hàn Tuyệt ngừng giảng đạo, mọi người tỉnh ngộ lại.
【 Hảo cảm của Đồ Linh Nhi với ngươi lại tăng lên, trước mặt độ hảo cảm là ngũ tinh 】
Không chỉ có Đồ Linh Nhi, độ thiện cảm của những người khác ít nhiều gì cũng có tăng lên.
Hàn Tuyệt đứng dậy cười nói: "Dừng ở đây, ta cũng cần tiếp tục tu luyện."
Hắn lập tức trở lại Tiên Thiên động phủ, Ngộ Đạo Kiếm vội vàng đuổi theo.
Lý Khanh Tử cảm khái: "Hàn trưởng lão càng ngày càng lợi hại, ta cảm thấy hắn đã thành tiên."
Hi Tuyền tiên tử nghi ngờ hỏi: "Nếu thành tiên, sao hắn có thể ở lại Phàm gian?"
Những người khác cũng đang hiếu kỳ về cảnh giới của Hàn Tuyệt.
Tô Kỳ rời đi trước, ngựa không ngừng vó chạy về động phủ của mình tiếp tục tham ngộ đại đạo.
...
Sau khi thành tựu Luân Hồi Tán Tiên, Hàn Tuyệt vẫn không buông lỏng, tiếp tục khắc khổ tu luyện.
Chỉ cần Ngọc Thanh thánh tông vô tai vô nạn, dù tu chân giới có sóng gió ngập trời hắn cũng mặc kệ.
Năm năm trôi qua.
Kỷ Tiên Thần lại tới.
"Quan Vũ ở đâu, đi ra đấu pháp!"
Lần này Kỷ Tiên Thần không truyền âm cho Hàn Tuyệt nữa mà cao giọng hô lên. Giọng nói vang vọng toàn bộ Ngọc Thanh thánh tông, khiến mọi người nghe được rõ ràng.
Dưới Phù Tang Thụ, Đồ Linh Nhi mở mắt, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Sao Kỷ Tiên Thần lại tới đây?
Mộ Dung Khởi nghi ngờ hỏi: "Quan Vũ là ai?"
Dương Thiên Đông cười nói: "Là sư tổ của các ngươi. Lão nhân gia còn có tên khác là Tào Tháo, Triệu Vân."
Trong động phủ.
Hàn Tuyệt nhíu mày, lần này thằng nhãi kia hơi kiêu ngạo!
Xem ra sau khi trở thành thiên hạ đệ nhất hắn ta đã hơi bành trướng.
Hàn Tuyệt lập tức tiến hành mô phỏng thí luyện.
Miểu sát!
Chỉ vậy?
Hàn Tuyệt lắc đầu bật cười, cảm thấy Kỷ Tiên Thần quá bành trướng.
Hắn lập tức biến mất khỏi động phủ.
Ở cách đó mấy chục dặm, vẫn là mảnh rừng cây kia.
Hàn Tuyệt xuất hiện trước mặt Kỷ Tiên Thần, hôm nay Kỷ Tiên Thần đã thay một bộ áo bào vàng, nhưng đẳng cấp vẫn kém hơn bộ Cửu Ngũ Chí Tôn Khí Vận Bào trên người Hàn Tuyệt.
Kỷ Tiên Thần nhìn thoáng qua Hàn Tuyệt, âm thầm đố kỵ.
Vậy mà ngươi còn ăn mặc kiêu ngạo hơn ta!
Kỷ Tiên Thần ngạo nghễ nói: "Quan Vũ, ta đã tru sát hơn mười vị ma đầu Đại Thừa cảnh, thực lực đã là xưa đâu bằng nay. Ngươi có dám đánh với ta một trận?"
Hàn Tuyệt bình tĩnh nói: "Không phải trước đó ngươi đã nói sẽ không tới quấy rầy ta nữa sao?"
"Ta... Chỉ muốn so tài với ngươi."
"Mãi mãi không ngừng, ngươi ta dứt khoát quyết đấu sinh tử đi!"
Kiêu ngạo như vậy?
Kỷ Tiên Thần nghe thấy giọng điệu của Hàn Tuyệt kiêu ngạo như thế, trong lòng cũng nén giận. Nhưng nghĩ lại, ngộ nhỡ mình đánh không lại Hàn Tuyệt thì phải làm sao bây giờ?
Hắn ta do dự.
Sau đó cắn răng nói: "Nếu lần này ta còn thua nữa, ta sẽ phi thăng! Tuyệt không tới quấy rầy ngươi thêm nữa!"
"Ngươi chắc chứ?"
"Ừm, chỉ đấu pháp, bất luận sinh tử!"
Hàn Tuyệt bỗng tiến lên một bước, hai người cách nhau không tới nửa mét. Hàn Tuyệt đưa tay ra đè lên bả vai Kỷ Tiên Thần, pháp lực bộc phát, trấn áp Kỷ Tiên Thần.
Oanh!
Kỷ Tiên Thần không gánh nổi, hai chân như nhũn ra, quỳ một gối xuống, xung quanh bị chấn động đến mức cây cối rung lắc kịch liệt.
Sắc mặt hắn ta lập tức trắng bệch.
Làm sao có thể!
Luồng linh lực này...
Kỷ Tiên Thần muốn tránh thoát nhưng hắn vốn không tránh được. Linh lực trong cơ thể hắn không thể lao ra bên ngoài, pháp lực của Hàn Tuyệt hình thành gông xiềng cầm cố hắn lại.
Một lúc lâu sau.
Kỷ Tiên Thần cúi đầu xuống, cắn răng nói: "Ta thua rồi!"
Hắn ta đâu chỉ thất bại, quả thực là bại tới sụp đổ!
Hàn Tuyệt thu tay lại nói: "Tu luyện cho tốt. Lấy thiên phú của ngươi, sớm muộn gì cũng hơn hẳn ta. Về phần phi thăng, chờ thêm một thời gian nữa đi. Phàm gian cần có ngươi che chở."
Thằng nhãi này không thể phi thăng!
Thiên Đình sắp tới!
Kỷ Tiên Thần hít sâu một hơi, hắn ta cũng có tôn nghiêm.
"Sau này tuyệt sẽ không trở lại!"
Kỷ Tiên Thần đứng dậy rời đi.
Hàn Tuyệt lắc mình trở lại trong động phủ, tiếp tục tu luyện.
Dưới Phù Tang Thụ, Đồ Linh Nhi, Phương Lương còn đang khiếp sợ.