Chương 225: Bát phẩm thiên tướng, Đan Thanh chân nhân (1)
"Ngươi nhất định phải chết!"
Dương Ngạn Quân giận dữ. Nhiệm vụ của nàng ta là bảo vệ cho Tuyệt Diễn đạo nhân. Không nghĩ tới Tuyệt Diễn đạo nhân lại chết ngay trước mắt nàng ta.
Nàng ta biết phải nói thế nào với sư huynh đây?
Nhất định phải tru sát người này!
Tiện thể chiếm lấy bảo sơn!
Hai tay Dương Ngạn Quân thi pháp, phi đao thật lớn đâm thẳng về phía Hàn Tuyệt.
Nàng ta muốn ngắt ngang việc thi triển thần thông của Hàn Tuyệt!
Vậy mà Hàn Tuyệt vốn không để ý tới phi đao của nàng ta mà tiếp tục thi triển Tam Thanh Tru Thế. Vô số kiếm ảnh ngưng tụ từ trong đại dương kiếm khí, nhiều đến mấy trăm vạn. Kiếm ảnh ngang dọc trời cao, chấn động thiên địa.
Toàn bộ tu sĩ trong Ngọc Thanh thánh tông đều ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối.
Từ tầm mắt của bọn họ nhìn lại, kiếm ảnh phủ kín bầu trời, đây là lần đầu tiên bọn hắn gặp phải tình cảnh bực này.
Oanh!
Phi đao thật lớn đụng trúng Hàn Tuyệt. Trên người Hàn Tuyệt có tia sáng mạnh lóe lên, cứng rắn chống đỡ phi đao.
"Thái Ất Chí Bảo!"
Dương Ngạn Quân thất thanh hô lên, sao thằng nhãi này có thể có Thái Ất Chí Bảo!
Mà cách Hàn Tuyệt trả lời nàng ta lại là tiến công!
Mấy trăm vạn kiếm ảnh hệt như thiên băng phóng vù xuống. Toàn bộ tu sĩ trong Ngọc Thanh thánh tông chỉ cảm thấy một luồng gió mạnh giáng từ trên trời xuống, ép tới bọn hắn thi nhau ngã quỵ trên đất.
Dãy núi run rẩy, mặt đất nổ tung!
Dương Ngạn Quân nhanh chóng thi pháp, pháp lực tạo thành cường quang lóng lánh phủ quanh thân thể nàng ta, khiến nàng ta trông như một quả cầu ánh sáng to lớn.
Oanh! Oanh! Oanh...
Vô số kiếm ảnh điên cuồng rơi xuống, đánh tới quả cầu ánh sáng kia phải rung động kịch liệt.
Thân thể Dương Ngạn Quân cũng đang run rẩy.
"Hắn không phải Tán Tiên?"
Dương Ngạn Quân hoảng sợ nghĩ.
Không tốt!
Không đỡ được!
Hàn Tuyệt nhìn chòng chọc vào Dương Ngạn Quân, thấy Dương Ngạn Quân không trốn, trong lòng hắn mừng như điên.
Nếu ngươi đã lớn gan như vậy, vậy ngươi đừng nghĩ tới chuyện rời đi!
Hàn Tuyệt lại huy kiếm, kiếm khí như đại dương mênh mông trên bầu trời lại lần nữa ngưng tụ ra vô số kiếm ảnh, lấy xu thế thiên băng phóng thẳng về phía Dương Ngạn Quân.
Thế không thể đỡ!
Dương Ngạn Quân sợ hãi quá đỗi lập tức chuyển dời. Thế nhưng ngay chớp mắt ấy, pháp lực của ả lại tiêu tán, ả đã bị kiếm khí của Hàn Tuyệt chấn thương.
Ả ta chuyển dời tới vị trí cách đó mấy chục dặm. Mới vừa hiện thân đã cảm thấy khí huyết chảy ngược, một ngụm nghịch huyết xông lên yết hầu.
Phốc ——
Dương Ngạn Quân nghiêng tay khẽ vẫy, phi đao phá trường không, lại rơi vào trong tay nàng ta.
"Đáng chết! Nếu không có Thiên Quy, ta há lại chật vật như thế!"
Dương Ngạn Quân tức giận mắng. Nàng ta ném phi đao tới đỉnh đầu, hai tay nhanh chóng thi pháp.
Ầm ầm ——
Thiên địa cự chiến, linh khí khắp đất trời tụ tập về phía phi đao của nàng ta, hình thành khí lãng mắt trần cũng có thể thấy, cực kỳ đồ sộ.
Nàng ta không hề có ý muốn trốn, nàng ta còn muốn chiến!
Hàn Tuyệt đã chọc giận nàng ta!
XÍU... UU! !
Một tiếng xé gió phóng tới!
Rõ ràng là Thiên Địa Huyền Hoàng Phá Giới Kiếm Chỉ!
Dương Ngạn Quân đã sớm có chuẩn bị tâm lý, lập tức tránh né.
Nàng ta mới vừa chuyển thân, Hàn Tuyệt đã xuất hiện ở sau lưng nàng ta!
Năm ngoái Hàn Tuyệt đã lấy Cân Đấu Vân làm cơ sở sáng tạo ra thân pháp cấp Thái Ất, bổ nhào một cái đã có thể nhảy đến phía sau kẻ địch, tinh chuẩn không gì sánh được.
Dư quang nơi khóe mắt Dương Ngạn Quân thoáng thấy Hàn Tuyệt, con ngươi nàng ta không khỏi phóng đại.
Làm sao có thể!
Một đạo kiếm khí màu đen đột nhiên bộc phát, phóng thẳng lên trời, hệt như bút lông vung về phía vòm trời, kiếm khí màu đen huyền tụ trên không.
Thân thể Dương Ngạn Quân trực tiếp bị kiếm khí của Hàn Tuyệt tru diệt, chỉ còn lại nguyên thần đang đứng trước mặt Hàn Tuyệt.
"Ta là đệ tử Tự Long tiên đảo! Sư huynh ta là thiên tướng của Thiên Đình!"
Dương Ngạn Quân hoảng hốt kêu lên. Vừa dứt lời, chỉ chớp mắt nguyên thần của nàng ta đã phi độn rời đi.
Hàn Tuyệt nâng kiếm lên, trăm vạn kiếm ảnh từ tám hướng đánh tới, trực tiếp tiễu sát Dương Ngạn Quân.
Cuối cùng cũng chết rồi!
Thiên tướng rất ghê gớm sao?
Lão tử còn là Hậu duệ Tiên đế đây!
Hàn Tuyệt thầm khinh thường.
Chuyện phát triển đến nước này, dù hắn có bỏ qua cho Dương Ngạn Quân cũng không thể chấm dứt cọc nhân quả này!
Hàn Tuyệt nâng tay trái lên cách không khẽ hút một cái, hút một nhẫn trữ vật và một thanh phi đao vào trong lòng bàn tay.
Sau đó hắn bay về phía núi Khổ Tu Thành Tiên.
Ven đường, hắn không tìm thấy trữ vật giới chỉ của Tuyệt Diễn đạo nhân, đoán chừng nó đã bị Thiên Địa Huyền Hoàng Phá Giới Kiếm Chỉ làm hỏng.
Trở lại dưới Phù Tang Thụ, mọi người lập tức vây quanh hắn, ngay cả Hình Hồng Tuyền, Hi Tuyền tiên tử, Thường Nguyệt Nhi, Lý Khanh Tử cũng ở đây.
"Sư phụ, tình huống thế nào?"
"Hai người vừa nãy có lai lịch ra sao?"
"Sư tổ thật lợi hại!"
"Còn cần phải hỏi sao? Chắc chắn là đã chết rồi!"
"Dưới gầm trời này có ai có thể sống sót từ trong tay sư phụ chúng ta?"
Mọi người rất hưng phấn.
Trước đây Hàn Tuyệt gần như vẫn luôn miểu sát kẻ địch, rất ít khi chiến đấu qua lại như hôm nay.
Bọn hắn không thể quên được hình ảnh kiếm ảnh đầy trời vừa nãy, còn có uy áp khiến linh hồn bọn hắn phải run sợ kia.
Tam Đầu Giao Vương là người kinh hãi nhất.
Ban nãy, ngay cả Đại Thừa cảnh tầng sáu như hắn ta cũng bị uy áp ép tới phải quỳ trên mặt đất.
Điều này nói rõ cái gì?
Nói rõ Hàn Tuyệt và Dương Ngạn Quân tuyệt đối là tồn tại hơn hẳn Đại Thừa cảnh, đã đạt tới cảnh giới Tiên Nhân!
Hàn Tuyệt mỉm cười nói: "Không sao, các ngươi tiếp tục tu luyện đi."
Nói xong hắn lại trở lại trong Tiên Thiên động phủ.
Có một số việc không cần phải nói với mọi người, để tránh tạo ra khủng hoảng.
Cửu Đỉnh chân nhân thấy chiến đấu đã kết thúc, vội vã kêu các trưởng lão đi trấn an đệ tử trong tông.
Trận chiến hôm nay khiến tên tuổi của Trảm Thần trưởng lão lại chấn động Ngọc Thanh thánh tông.
Nhiều năm trôi qua, rất nhiều đệ tử đã sắp quên mất Trảm Thần trưởng lão.
Hưng phấn nhất là đám đệ tử mới. Không nghĩ tới Trảm Thần trưởng lão của Ngọc Thanh thánh tông lại khủng bố như thế!