Chương 228: Uyên Hoàng Long, giết sạch thiên binh thiên tướng!
Đại đệ tử Dương Thiên Đông, nhị đệ tử Tô Kỳ, tam đệ tử Tuân Trường An.
Đồ Linh Nhi nói: "Ta có thể không làm đồ đệ của ngài mà làm tỳ nữ cũng được, ta có thể ở lại trên núi này bảo vệ ngài như Tam Đầu Giao Vương."
Hàn Tuyệt nhíu mày.
Bà nương này...
Tham thân thể hắn?
Độ hảo cảm của Đồ Linh Nhi với hắn đã đạt tới ngũ tinh, chỉ cần hắn mở miệng rất có thể nàng sẽ hiến thân.
Hàn Tuyệt lại không muốn dính ra quan hệ càng phức tạp hơn với nàng. Dù sao thì bà nương này cũng là Đại Vu chuyển thế, dựa vào tình cảnh của Vu tộc trong quá khứ và hiện tại, sau này tất sẽ gặp phiền phức không ngừng.
"Ý ta đã quyết, ngươi đi ra ngoài đi." Hàn Tuyệt khoát tay nói.
Đồ Linh Nhi chỉ có thể thôi nhưng vẫn không cam lòng.
Sau khi rời khỏi động phủ, ánh mắt nàng trở nên kiên định.
Ta sẽ không bỏ qua!
Đến tận lúc này, ba người Dương Thiên Đông lại có thêm một vị tiểu sư muội, một vị tiểu sư muội mạnh hơn tất cả bọn hắn.
Sau khi Đồ Linh Nhi rời đi, Hàn Tuyệt bắt đầu quan sát Long hồn trong lân phiến kia.
Hắn dùng thần thức thức tỉnh Long hồn.
"Ngươi là... ai?" Long hồn suy yếu hỏi.
Hàn Tuyệt dùng thần thức giao lưu với nó, hỏi thân phận của nó, vì sao nó lại lưu lạc đến tận đây.
Long hồn cũng không giấu giếm. Nó đã cùng đường, có thể gặp người phát hiện ra nó đã rất không dễ dàng.
Long hồn này đến từ Chân Long tộc Thượng giới. Hơn mười vạn năm trước, phương Phàm gian này mới vừa mở ra, nó hạ phàm du lịch. Kết quả gặp phải tranh đấu, thân tử đạo tiêu, chỉ còn lại một luồng tàn hồn còn lay lắt.
Đề phòng bản thân bị địch nhân phát hiện, Long hồn vẫn luôn tránh trong một vảy rắn lớn. Nó muốn bám lên người yêu thú, hấp thụ linh lực của yêu thú để tẩm bổ tàn hồn. Đáng tiếc mấy trăm ngàn năm qua, đại đa số thời gian mảnh lân phiến này vẫn luôn bị chôn vùi dưới đất. Vì để giảm thiểu tiêu hao của thần hồn, nó chỉ có thể rơi vào trạng thái ngủ say.
"Nếu như ngươi cứu ta, ta nhất định sẽ báo đáp ngươi." Long hồn tiếp tục nói.
Hàn Tuyệt há miệng đồng ý ngay: "Được, ta sẽ nghĩ biện pháp cứu ngươi."
"Mỗi ngày đưa tiên lực của ngươi tẩm bổ linh hồn ta, kiên trì bền bỉ là có thể cứu ta."
"Được!"
"Đa tạ..."
"Không sao."
Hàn Tuyệt tỏ vẻ có cầu tất đáp, nhưng trong lòng hắn lại rất bất mãn.
Ta đã đồng ý sẽ cứu ngươi, vì sao ngươi còn chưa có ấn tượng tốt với ta?
Hàn Tuyệt thử dùng tiên lực tẩm bổ cho Long hồn.
Qua một canh giờ, con hàng này vẫn chưa có ấn tượng tốt với hắn.
Hàn Tuyệt trực tiếp chặt đứt tiên lực.
"Tại sao ngươi lại ngừng lại?" Long hồn nằm trong lân phiến hoảng sợ kêu lên.
【 Uyên Hoàng Long nảy sinh thù hận với ngươi, trước mặt độ thù hận là nhị tinh 】
Con chó đẻ!
Chỉ vậy đã có độ thù hận nhị tinh?
Hàn Tuyệt rất muốn mắng nó nhưng vẫn cẩn thận kiểm tra tin tức của Uyên Hoàng Long.
【 Uyên Hoàng Long: Thái Ất Địa Tiên trung kỳ, đến từ Chân Long tộc, tính tình gian trá keo kiệt, từng đắc tội với Xích Vân Tiên, bị Xích Vân Tiên tru sát. Vì bất mãn ngươi gián đoạn việc tẩm bổ tàn hồn của hắn mà hắn nảy sinh thù hận với ngươi, trước mặt độ thù hận là nhị tinh 】
Hàn Tuyệt đọc thông tin. Thì ra người giết Long hồn là Xích Vân Tiên.
Vậy hắn cũng không cần lo lắng sẽ đắc tội với Chân Long tộc.
Hàn Tuyệt lập tức dò thần thức vào trong lân phiến, xóa ý thức của Long hồn đi, chỉ còn thừa lại một luồng tàn hồn vô ý thức.
Thôn phệ tàn hồn có thể tăng cường hồn phách, đây cũng là một trong những nguyên nhân việc đoạt xá lưu hành như vậy.
Cũng có đại năng có thể phất lên nhờ thời niên thiếu bị đại năng khác đoạt xá, nhưng hắn có thể khiến đại năng kia bị phản phệ, từ đó kế thừa ký ức truyền thừa của đại năng kia, linh hồn được lột xác, một bước lên trời.
Mà số người gặp phải tình huống như vậy cũng không ít.
Hàn Tuyệt không thôn phệ Long hồn mà giữ nó lại, chờ khi Tam Đầu Giao Vương có biểu hiện tốt lại tặng nó cho Tam Đầu Giao Vương.
Hắn kiểm tra quan hệ nhân tế, phát hiện không thấy ảnh chân dung của Uyên Hoàng Long đâu nữa, nói rõ nó đã chết thật rồi.
Hàn Tuyệt hoàn toàn yên tâm, sau đó hắn bắt đầu tu luyện.
Ngộ Đạo Kiếm hoang mang. Trong thị giác của nàng, Hàn Tuyệt đã cầm mảnh lân phiến nhỏ kia lên, sắc mặt thay đổi liên tục, tâm tình vô cùng phức tạp, cực kỳ cổ quái.
Thế nhưng nàng không hỏi.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Hàn Tuyệt kỳ lạ như vậy.
...
Bốn năm sau.
Phương Lương, Mộ Dung Khởi đi ra ngoài lịch luyện, những người khác còn đang ngồi dưới Phù Tang Thụ tu luyện.
Một ngày này, đêm khuya.
Hàn Tuyệt đang tu luyện bỗng cảm giác được một luồng thần thức mạnh mẽ kéo tới. Hắn vô thức mở mắt, phát hiện ý thức của mình đã đi tới một vùng tinh hải cuồn cuộn, vũ trụ hắc ám được ức vạn ngôi sao tô điểm, có vẻ duy mỹ không gì sánh được.
Ở phía trước Hàn Tuyệt có một bóng người, quanh thân có mây mù màu đỏ lượn lờ.
Hàn Tuyệt vừa liếc mắt đã nhận ra người này.
Xích Vân Tiên!
Xích Vân Tiên cười tủm tỉm đánh giá Hàn Tuyệt, hỏi: "Ngươi không sợ?"
Hàn Tuyệt nói: "Nếu tiền bối muốn giết ta, ta có sợ cũng vô dụng."
"Không hổ là người dám đắc tội với thiên tướng, ngươi đã đạt tới Tán Tiên sao còn chưa phi thăng?"
"Ta đắc tội với Chu Tước, sợ đối phương ngồi trên đó canh chừng ta."
"Ta có thể giúp ngươi một tay, lặng lẽ đưa ngươi vào Thiên Đình làm thiên binh. Hẳn người ngươi đắc tội chỉ là phụ thân của Chu Tước Chu Đấu. Năm đó Chu Tước hạ phàm đã không nể mặt ta, ta cũng không ưa nó, ta có thể bảo vệ ngươi."
Xích Vân Tiên cười nói, thái độ của hắn ta khiến Hàn Tuyệt cảm thấy hơi ngoài ý muốn.
Dưới cái nhìn của Hàn Tuyệt, có lẽ đám Thần Thiên sẽ không nói quá rõ ràng, đều là loại lòng dạ sâu xa, sẽ không tùy tiện vạch mặt nhau.
Vào Thiên Đình làm thiên binh?
Hàn Tuyệt hơi kháng cự.
Tham gia quân ngũ rồi há có thể tiếp tục cẩu thả tu luyện?
Huống hồ vào Thiên Đình còn sẽ gặp Yêu Thánh tập kích, phiền phức nhiều lắm.
Hàn Tuyệt hỏi: "Xin hỏi tiền bối có thân phận gì?"