Chương 233: Luân Hồi Địa Tiên cảnh! (2)
Dưới trời trong xanh, đại dương mênh mông.
Trên bãi cát, Phương Lương ngồi trên đá ngầm lẳng lặng nhìn về phía chân trời tới xuất thần.
Hắn ta không còn là vị thiếu niên trước đây, hiện tại hắn ta đã trở nên thành thục hơn, vai cũng rộng lớn hơn không ít.
Một hắc y nữ tử dáng vẻ thướt tha mềm mại bước ra từ trong rừng cây phía sau hắn ta. Khuôn mặt nàng rất đẹp, trên đầu còn mọc ra một cặp tai thú.
Nàng đi tới ngồi xuống bên cạnh Phương Lương, dịu dàng nói: "Lương, kế tiếp ngươi có tính toán gì không?"
Phương Lương lấy lại tinh thần nói: "Ta muốn trở về gặp sư tổ ta."
"Vì sao? Không phải ngươi đã nói muốn đi tìm phụ vương ta cầu hôn sao?"
"Việc này phải được sư tổ ta đồng ý đã."
"Ừm? Ngươi được sư tổ nuôi lớn sao?"
"Cũng không phải vậy. Nhưng nếu không có sư tổ ta cũng không có ta ngày hôm nay."
"Ta đi cùng ngươi?"
"Ngươi đi về trước đi. Chờ khi sư tổ ta đồng ý ta lập tức tới cầu hôn."
"Nếu sư tổ ngươi không đồng ý thì sao?"
"Sẽ không đâu. Ngươi yên tâm đi, sư tổ ta không thích quản chuyện riêng của chúng ta. Ta chỉ cảm thấy ta nên báo tin cho sư tổ trước, đây là tôn trọng."
"Được rồi."
Hắc y nữ tử nhíu mày nhưng vẫn đồng ý với Phương Lương.
Phương Lương đứng dậy theo, nói: "Cứ như vậy đi, lần sau gặp lại."
Hắc y nữ tử lên tiếng đáp lại, sau đó đưa mắt nhìn Phương Lương rời đi.
"Hừ, đây là tiểu tử ngươi vừa ý? Mặc dù tư chất không tệ, nhưng lớn như vậy còn nghe lời sư tổ, chẳng lẽ sư tổ hắn đã Đại Thừa sao?"
Một giọng nói tục tằng mà uy nghiêm vang lên bên tai hắc y nữ tử.
Hắc y nữ tử hờn dỗi: "Như vậy không phải rất tốt sao, trọng tình trọng nghĩa."
"Thế nhân rất khó có thể hiểu cho tình cảm giữa người và yêu, nếu sư tổ hắn phản đối..."
"Sẽ không đâu! Lương sẽ không từ bỏ ta!"
"Vậy cứ chờ xem đi."
...
Hai năm sau.
Cuối cùng Hàn Tuyệt cũng đột phá thành công!
【 Tính danh: Hàn Tuyệt 】
【 Thọ mệnh: 873/5.761.200 】
【 Chủng tộc: Tiên nhân 】
【 Tu vi: Luân Hồi Địa Tiên cảnh sơ kỳ 】
...
Nhìn bảng kỹ năng của mình, Hàn Tuyệt cứ phải gọi là kích động.
570 vạn năm thọ mệnh!
Đây là trường sinh!
Pháp lực của Hàn Tuyệt lại tăng vọt, thần thức cũng được tăng cường.
Sau khi bước vào Địa Tiên cảnh, toàn bộ cảm quan của hắn đều được lột xác, thiên địa trong mắt hắn cũng trở nên khác hẳn.
"Không thể kiêu ngạo, tu vi này vốn chưa đủ!"
Hàn Tuyệt yên lặng nghĩ.
Sau khi đột phá, hắn vẫn phải tranh thủ thời gian tu luyện.
Nửa năm sau, Hàn Tuyệt hoàn toàn củng cố pháp lực Địa Tiên cảnh.
Để ăn mừng việc này, hắn lấy Ách Vận Thư ra bắt đầu xoát nhiệm vụ thường ngày.
Nguyền rủa xong, hắn lại gọi Ngộ Đạo Kiếm vào, sau đó bản thân tiếp tục tu luyện.
Ngộ Đạo Kiếm hiếu kỳ hỏi: "Chủ nhân, ngài lại đột phá?"
Nàng cũng đang biến cường, nhưng trong mắt nàng Hàn Tuyệt lại càng thêm cao thâm mạt trắc.
"Ừm." Hàn Tuyệt thuận miệng đáp lại.
Ngộ Đạo Kiếm tiếp tục nói: "Tuân Trường An muốn tìm ngài nhưng lại không dám."
Nghe vậy Hàn Tuyệt mở mắt ra, hỏi: "Chuyện gì?"
"Hắn ta muốn đi tìm Thiến nhi cô nương chuyển thế. Trong khoảng thời gian này, hắn ta cũng không tu luyện mà chỉ ngồi đờ ra dưới Phù Tang Thụ như người lạc hồn."
Nhắc tới việc này, Ngộ Đạo Kiếm không khỏi lắc đầu.
Nàng không thể nào hiểu nổi trạng thái của Tuân Trường An.
Có cần phải lo lắng cho một người như vậy sao?
Hàn Tuyệt trầm mặc.
Nguyền rủa của Thần Phật đáng sợ như vậy sao?
Tuyệt Tình Phi Kiếm cũng không thể khiến Tuân Trường An hoàn toàn vong tình.
"Mà thôi, cứ để Khởi nhi đi theo sư phụ hắn ta đi, vừa lúc có thể tôi luyện Khởi nhi một hồi." Hàn Tuyệt mở miệng nói.
Mộ Dung Khởi đã trở về, đang ngồi tu luyện dưới Phù Tang Thụ.
Ngộ Đạo Kiếm lập tức đứng dậy đi truyền lời.
Tuân Trường An vốn mất hồn mất vía vừa nghe vậy lập tức hưng phấn đứng lên, hướng phía Tiên Thiên động phủ dập đầu.
Mộ Dung Khởi bĩu môi: "Ta bảo vệ sư phụ?"
Tuân Trường An trừng mắt liếc hắn ta, tức giận nói: "Thế nào? Ngươi không nhận vị sư phụ này nữa sao?"
"Không, ta chỉ cảm thấy lão nhân gia ngài rảnh rỗi phát hoảng. Trong thiên hạ còn nhiều nữ tử như vậy, phải nói là rất nhiều, không cần theo đuổi một người như vậy."
"Hừ, ngươi không hiểu. Thế gian này thứ chân thật nhất, thuần túy nhất, thần thánh nhất chính là tình yêu."
"Là thứ tình yêu không thể đánh bại rào cản tướng mạo sao?"
"..."
Dương Thiên Đông cách đó không xa thấy vậy lại ước ao một trận.
Tên Hòa Thượng xấu này thật may mắn, còn có đồ đệ mạnh mẽ như vậy làm bạn.
Nếu hắn ta cũng có đồ đệ lợi hại như thế, lo gì không thể trở thành một phương Yêu Vương, quyền thế ngập trời?
"Vừa lúc, trong thời gian hắn ta rời đi, nếu sư phụ muốn nhận đệ tử mới, ta có thể nhận lấy." Dương Thiên Đông vui vẻ nghĩ.
Hắn ta thật sự quá hâm mộ Mộ Dung Khởi và Phương Lương.
Hai người có thiên phú quá không hợp lẽ thường!
Sau khi Mộ Dung Khởi và Tuân Trường An rời đi, Dương Thiên Đông tìm tới Hàn Tuyệt.
Hắn ta nói rõ ý đồ mình đến.
Hàn Tuyệt dở khóc dở cười.
Còn có người muốn tranh được thu đồ đệ?
"Không phải ngươi muốn thu đồ đệ làm tay chân cho mình, từ đó tranh đoạt địa bàn với Yêu tộc chứ?" Hàn Tuyệt cười như không cười hỏi.
Dương Thiên Đông bị nhìn thấu lập tức quẫn bách, vội vã xua tay nói: "Làm sao có thể!"
Hàn Tuyệt hừ lạnh: "Đợi ngày sau lại xem sao. Hiện tại không có hạt giống tốt nào cho ngươi thu làm đồ đệ. Ta thu môn nhân chú trọng tư chất, tốt nhất là ngươi đừng đi khắp nơi thu mấy loại không đứng đắn về cho ta."
"Ha ha, đó là đương nhiên, đồ nhi cũng sợ phiền phức."
"Cút đi, ngay cả Dung Hư cảnh cũng chưa đạt tới, sợ là ngươi sẽ trở thành đệ tử yếu nhất trong số môn hạ của ta."
"Vâng..."
Dương Thiên Đông ảo não mà rời đi.
Đúng là tu vi của hắn ta đã lót đáy.
Cũng may Tuân Trường An còn đang ở bên cạnh hắn ta.
Ngộ Đạo Kiếm bỗng nói: "Chủ nhân, chờ lúc nào ngài cũng sắp xếp cho ta một đệ tử đi."
Dường như dạy đồ đệ có vẻ rất thú vị!
"Ngươi muốn đồ đệ nam hay là đồ đệ nữ?" Hàn Tuyệt mỉm cười hỏi.
Ngộ Đạo Kiếm cười đùa: "Đương nhiên là đồ đệ nữ. Thuộc hạ của ngài có quá nhiều nam đệ tử, ta đã gặp nhiều, ngược lại có quá ít nữ đệ tử. Ngày thường Linh nhi chuyên tâm tu luyện, cũng không thích nói chuyện với ta."