Chương 264: Chỗ dựa vững chắc nhất!
Hàn Tuyệt ổn định tâm cảnh.
Trận chiến ngày hôm nay khiến hắn ý thức được thiếu sót của mình.
Trước đó vượt cấp hắn vẫn có thể miểu sát, nhưng hiện tại lại cần chiến đấu một thời gian ngắn.
Tuy Long Thiện cũng rất không đơn giản, là thiên chi kiêu tử của Thiên Đình, nhưng vẫn khiến Hàn Tuyệt cảm thấy bất an.
Không được!
Hắn phải tăng thực lực của bản thân lên.
Cảnh giới càng cao tất nhiên chênh lệch cùng cảnh giới sẽ càng nhỏ. Hàn Tuyệt không muốn đợi ngày sau ngay cả kẻ địch cùng cảnh giới hắn cũng không thể đánh bại.
Nghĩ tới đây, Hàn Tuyệt phấn chấn hẳn.
Còn phải cố gắng nữa!
...
Thời gian thấm thoát.
Từ sau khi thiên binh thiên tướng rút lui, đã tròn mười năm trôi qua.
Nhân gian khôi phục thái bình, Ma tu gần như tuyệt tích. Lúc trước chính vì Ma tộc mới khiến Thiên Đình thanh lý nhân gian, dẫn đến chính đạo và Yêu tộc đều hận chết Ma đạo. Ma đạo cũng sợ thần tiên, đám Ma tu liên tục hồi đầu.
Bởi Ngọc Thanh thánh tông biết rõ người đối kháng với thần tiên là Hàn Tuyệt, dẫn đến việc này truyền khắp thiên hạ, bức họa và tượng thần của Hàn Tuyệt trải rộng khắp thiên hạ.
Đương nhiên hình vẽ cũng không chuẩn, hình tượng của tượng thần có chênh lệch khá lớn với Hàn Tuyệt.
Trong mười năm, thần tiên không hạ phàm thêm nữa.
Hàn Tuyệt cũng an tâm tu luyện mười năm.
Một ngày này.
Kỷ Tiên Thần tới thăm hỏi.
Hai người hẹn nhau trong rừng cây nhỏ.
"Ngươi định phi thăng sao?" Hàn Tuyệt kinh ngạc nói.
Kỷ Tiên Thần gật đầu: "Kiếp nạn thần tiên đã qua, ta không cần ở lại Phàm gian thêm nữa. Huống hồ ta không giống ngươi, ta không có thủ đoạn để ở lại Phàm gian, mà ta cũng không muốn bái ngươi làm sư."
Hàn Tuyệt trầm mặc.
Kỷ Tiên Thần hỏi: "Lúc nào ngươi mới phi thăng?"
Hàn Tuyệt trả lời: "Chờ thêm một thời gian nữa xem sao."
Vừa vào Thiên Đình hắn sẽ thành binh, tới lúc đó sẽ có rất nhiều phiền phức.
Kỷ Tiên Thần hừ lạnh: "Ta tới Thiên Đình lăn lộn trước, ngày sau ta sẽ bảo kê cho ngươi."
Vừa nói xong hắn ta đã hối hận.
Không biết hôm nay Hàn Tuyệt đã mạnh mẽ tới mức nào, cho dù hắn ta phi thăng cũng chưa chắc đã có thể hơn hẳn Hàn Tuyệt.
Không được!
Ta không thể nghĩ như vậy!
Sớm muộn gì ta cũng phải hơn hẳn hắn!
Ta sinh ra đã muốn làm tồn tại mạnh nhất!
Ánh mắt Kỷ Tiên Thần trở nên kiên định.
Hàn Tuyệt cười nói: "Vậy chúc ngươi tiền đồ tựa gấm."
Tâm trạng của Kỷ Tiên Thần trở nên tốt đẹp hơn, hỏi: "Lúc nào Phương Lương mới phi thăng?"
"Chờ thêm xem sao."
"Ừm."
Hai người rơi vào trầm mặc.
Cuối cùng, Kỷ Tiên Thần rời đi.
Hàn Tuyệt vừa định chuẩn bị xoay người rời đi, kết quả hắn đụng trúng một người.
Thiên Đế!
Hàn Tuyệt sợ đến mức vội vã lui về phía sau.
Hắn vẫn nhớ ảnh chân dung của Thiên Đế, dù sao Thiên Đế cũng là đại lão.
Thoạt nhìn Thiên Đế cao ngang hắn, người mặc bạch bào, dáng vẻ không ngang ngược như trong ảnh chân dung mà lại có loại khí chất nho nhã.
Hàn Tuyệt hít sâu một hơi, phải bình tĩnh.
Thiên Đế có độ thiện cảm tam tinh với hắn, có lẽ sẽ không hại hắn.
Thiên Đế mỉm cười: "Hàn Tuyệt, khi trẫm sai Thiện nhi đối phó ngươi đã để hắn toàn lực ứng phó, ôm quyết tâm giết ngươi để đấu với ngươi."
Hàn Tuyệt trầm mặc, lẳng lặng nhìn Thiên Đế.
"Trẫm cũng không muốn hắn giết ngươi thật, chỉ muốn nhìn xem tiềm lực của ngươi lớn tới mức nào, mà ngươi cũng không phụ sự kỳ vọng của trẫm." Nụ cười của Thiên Đế rất hòa ái, cũng không khiến hắn cảm thấy áp bách.
Hàn Tuyệt vô cùng kinh ngạc hỏi: "Ngài kỳ vọng ta?"
Thiên Đế chắp hai tay sau lưng, cười nói: "Ngươi rất không đơn giản, thứ ngươi tu không phải Thái Ất đạo, lại có khả năng hấp dẫn không ít người có đại khí vận, ngay cả Tảo Ba Tinh (sao chổi) của Thiên Đình ta cũng bái ngươi làm sư. Có lẽ ngươi có mệnh số ngay cả trẫm cũng không nhìn thấu."
Hàn Tuyệt thầm kinh hãi.
Nghĩ lại, cũng bình thường.
Thiên Đế là tồn tại bực nào, sao có thể không nhìn thấu căn nguyên của Tô Kỳ?
"Có phải ngươi sợ phiền phức nên không muốn vào Thiên Đình? Vì vậy mới cố ý kéo dài thời gian?"
"Sao có thể?"
"Trẫm đã quan sát nhân quả một đời của ngươi, ít càng thêm ít, số người có quan hệ với ngươi còn ít hơn cả số người một phàm nhân bình thường quen biết trong đời. Trẫm rất hiếu kỳ, vì vậy đã thôi toán nửa đời trước của ngươi, không nghĩ tới ngươi lại là loại quái thai khổ tu từ bé."
Quái thai?
Hàn Tuyệt cảm thấy mình vừa bị làm nhục.
Thiên Đế cười nói: "Nếu ngươi không muốn gia nhập Thiên Đình, không muốn bị cuốn vào phiền phức, cũng có thể."
Hàn Tuyệt sửng sốt, Thiên Đế muốn bỏ qua hắn sao?
"Trẫm để ngươi thế chỗ Xích Vân Tiên, làm Tiên quan của mảnh Phàm gian này. Thế nào? Về phần Xích Vân Tiên, trẫm biết các ngươi có quan hệ không tệ, hắn ta cũng sẽ được thăng phẩm cấp. Bình thường sẽ không có thần tiên nào tới quấy rối ngươi. Trên mặt đãi ngộ, trẫm để cho ngươi hưởng thụ tài nguyên tu hành như Thiện nhi, đợi ngươi mạnh mẽ lên ngươi sẽ trở thành vị Đại Thần Tướng thứ hai của Thiên Đình."
Thế chỗ Xích Vân Tiên?
Hàn Tuyệt động lòng.
Thiên Đế tiếp tục nói: "Ngày thường, ngươi không cần tới Lăng Tiêu bảo điện diện thánh, trẫm sẽ tìm người gặp mặt ngươi. Nếu ngươi có bất kỳ nhu cầu gì có thể nhờ hắn giúp đỡ. Dù sao trẫm cũng là Thiên Đế, không thể nào xoay quanh ngươi mãi được."
Hàn Tuyệt nghe thấy ý của Thiên Đế, thận trọng hỏi: "Ngài muốn giấu ta đi?"
Đãi ngộ này quá tốt đẹp, rất hợp ý Hàn Tuyệt.
Thế nhưng nhìn từ một góc độ khác, Thiên Đế làm vậy tương đương với tước đoạt thực quyền và danh tiếng của Hàn Tuyệt.
Thiên Đế bình tĩnh nói: "Thiên Đình nước sâu, thế lực rắc rối phức tạp, trẫm muốn ngươi trở thành người của trẫm chứ không phải người của Thiên Đình. Ngươi đồng ý không?"
Hàn Tuyệt không ngốc, đây là vấn đề chọn đội.
Nếu hắn cự tuyệt, vậy hắn nhất định phải chết.
Huống hồ Thiên Đế rất có thành ý, cũng không quanh co lòng vòng, rất hợp với khẩu vị của Hàn Tuyệt.
Theo Thiên Đế lăn lộn có lẽ sẽ không kém.
Hàn Tuyệt nói: "Đương nhiên ta nguyện ý. Nói thật, ta cũng không dám phi thăng vì ta không có chỗ dựa ở Thượng giới, mà ta lại không thiếu kẻ địch."
Thiên Đế cười như không cười nói: "Ngươi giết hậu thủ bọn chúng lưu lại ở Phàm gian đúng không?"