Chương 267: Thiên Đế cảm khái, bài danh vạn giới (2)
Hàn Tuyệt do dự nói: "Việc này..."
Đế Thái Bạch cười nói: "Yên tâm đi, trời biết đất biết, ngươi biết ta biết, còn có bệ hạ biết, sẽ không có người thứ tư biết được."
Hàn Tuyệt hoàn toàn yên tâm, trên mặt cũng lộ ra ý cười.
"Ta sẽ đi báo cáo chuyện này cho bệ hạ ngay, Thiên Đình may mắn, Thiên Đình đại hạnh!"
Đế Thái Bạch cười cười, sau đó đưa Hàn Tuyệt quay về động phủ.
Lại tiếp sau đó nữa, hắn ta lập tức trở lại Thiên Đình.
Hàn Tuyệt cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục tu luyện.
Ngộ Đạo Kiếm trở lại trong động phủ, phồng má lên hỏi: "Lão nhân kia là ai vậy?"
Hàn Tuyệt trả lời: "Mắc mớ gì tới ngươi?"
"Ta..."
"Kiếm đạo ta truyền cho ngươi, ngươi học tới đâu rồi?"
"Rất khó... Còn cần tìm hiểu."
"Vậy còn không nỗ lực đi? Cả ngày toàn nghĩ lung tung. Ta chỉ dùng non nửa năm đã có thể lĩnh ngộ được tầng thứ nhất kiếm đạo, còn ngươi, đã hai mươi năm trôi qua!"
"Ta sai rồi..."
Ngộ Đạo Kiếm xấu hổ, cảm thấy tư chất của mình quá kém, thẹn với Hàn Tuyệt.
Hàn Tuyệt hừ nói: "Trong vòng trăm năm ngươi nhất định phải nắm giữ được, nếu không sau này ta sẽ không truyền kiếm đạo cho ngươi nữa."
"Được!"
Ngộ Đạo Kiếm bị kích ra ý chí chiến đấu, cặp mắt cũng như đang tỏa sáng.
Tuy Thông Thiên Kiếm Đạo bác đại tinh thâm, nhưng từ sau khi tu luyện nó, tốc độ tu hành và thực lực của nàng đều đang vững bước tăng trưởng.
Quan trọng nhất là Hàn Tuyệt còn chưa truyền thụ kiếm đạo này cho những người khác.
Ngộ Đạo Kiếm cảm thấy mình được đối đãi đặc biệt, đương nhiên cũng cảm thấy vui vẻ.
...
Lăng Tiêu bảo điện.
Thiên Đế chấn động: "Chỉ mới hai mươi lăm năm, hắn đã nắm giữ được Thông Thiên Kiếm Đạo?"
Đế Thái Bạch cố nén kích động nói: "Không sai, ta đã dò xét thử, thực sự là Thông Thiên Kiếm Đạo, thậm chí hắn còn có thể thi triển cả Tru Tiên Kiếm Trận!"
Thiên Đế hoảng hốt, trong điện rơi vào yên tĩnh.
Đế Thái Bạch không dám quấy nhiễu mạch suy nghĩ của Thiên Đế, giữ yên lặng.
Trong điện chỉ có hai người bọn họ.
Một lúc lâu sau.
Thiên Đế cảm khái nói: "Đúng là trẫm đã đánh giá thấp hắn."
Đế Thái Bạch cười theo: "Vẫn là bệ hạ mắt sáng như đuốc, tha cho hắn một mạng. Nếu không mấy chục năm trước hắn đã chết rồi."
Thiên Đế cười cười.
"Trên núi Khổ Tu Thành Tiên có Phù Tang Thụ, đưa một số tiên thủy hỗ trợ tăng tốc độ trưởng thành của Phù Tang Thụ tới đó đi. Về phần Đạo pháp, tạm thời không cần. Công pháp của tiểu tử này rất không đơn giản, đoán chừng hắn đã nhận được truyền thừa của một vị Tiên Đế." Thiên Đế mở miệng nói.
Đế Thái Bạch kinh ngạc: "Truyền thừa của Tiên Đế? Chúng ta làm vậy liệu có thể..."
Thiên Đế phất tay áo nói: "Hừ, ai bảo Tiên Đế có thể sánh với trẫm? Huống hồ Hàn Tuyệt có quá ít nhân quả, đoán chừng vị Tiên Đế kia cũng không để hắn vào mắt. Vạn năm sau, dù Hàn Tuyệt có khiến vị Tiên Đế kia động tâm, nhưng Hàn Tuyệt sẽ nghe hắn hay nghe trẫm đây?"
"Đừng nghĩ mãi tới nguy hiểm tiềm ẩn nữa, cứ bỏ ra trước rồi lại nói. Loại thiên kiêu như Hàn Tuyệt và Đại Thần Tướng chắc chắn sẽ không cam lòng ở dưới người khác. Đợi khi Hàn Tuyệt thành tựu Tiên Đế, sao hắn còn có thể đặt Tiên Đế vào mắt?"
Vẻ mặt Đế Thái Bạch tràn đầy kính phục, bèn vội vàng hành lễ đáp ứng.
Dường như hắn ta nghĩ đến điều gì đó, nói tiếp: "Có một phàm nhân tên Kỷ Tiên Thần vừa phi thăng. Hắn ta có quan hệ nhân quả với Hàn Tuyệt, trước đó hai người còn hẹn nhau cùng đối kháng thiên binh thiên tướng."
Thiên Đế nói: "Sắp xếp chức vị thiên tướng cho hắn đi, đãi ngộ thất phẩm, kêu hắn không nên tiết lộ bất kỳ tin tức gì về Hàn Tuyệt ra ngoài."
"Đã hiểu!"
...
Thoáng chớp mắt, lại là bảy năm trôi qua.
Trong bảy năm này, Đế Thái Bạch đã đưa tới tổng cộng bảy bình tiên thủy, có thể gia tăng tốc độ trưởng thành cho Phù Tang Thụ, một lọ mười năm.
Hàn Tuyệt rất vui vẻ, thiện cảm với Thiên Đế cũng tăng lên trên diện rộng. Hắn còn tự mình tưới tiên thủy cho Phù Tang Thụ.
Một ngày này.
Hàn Tuyệt nghĩ đến Thiên Đạo Lệnh.
Hiện tại hắn cũng có thể tính là thần tiên, nhưng còn chưa khiến Thiên Đạo Lệnh nhận chủ, có chút không xứng chức.
Quá trình dùng linh hồn ấn ký nhận chủ cũng không tính là rườm rà, chưa tới một canh giờ Hàn Tuyệt đã nắm giữ Thiên Đạo Lệnh, đồng thời hắn còn cảm nhận được Thiên Đạo của Phàm gian.
Nó như một bức họa trên vũ trụ tinh không, bao phủ cả Phàm giới.
Thông qua Thiên Đạo Lệnh Hàn Tuyệt có thể quan sát toàn bộ nhân gian, thậm chí hắn còn có thể thấy được mỗi một phàm linh. Hắn thử tìm Chu Phàm, rất nhanh đã bắt được Chu Phàm.
Chu Phàm đang tu luyện trong một thánh địa.
Hắn lại tìm những người bạn tốt khác thử, đều có thể dễ dàng bắt được.
Đây là cảm giác của thần tiên sao?
Thật sảng khoái!
Thần thức của Hàn Tuyệt bắt được một tấm bia đá trong Thiên Đạo Lệnh, tấm bia đá được dựng đứng trong bóng tối.
Khi thần thức dò vào trong tấm bia đá, một dòng tin tức chui vào trong ý thức của Hàn Tuyệt.
Vậy mà nó lại chứa bài danh chư thiên vạn giới!
Phàm giới của Hàn Tuyệt tên Xích Vân giới, đoán chừng nó được lấy tên dựa theo tên Xích Vân Tiên, xếp hạng thứ 4932. Thứ tự không cao lắm nhưng cũng không tính là quá thấp, tổng cộng có hơn chín ngàn phàm giới.
Phàm giới còn có bài danh?
Thú vị.
Hàn Tuyệt cũng không nghĩ nhiều, hắn cũng lười tăng bài danh cho Xích Vân giới, cứ như vậy cũng tốt. Xếp ở khoảng giữa, không khiến người ta chú ý.
Cũng không biết thứ hạng này được tính dựa vào tiêu chí nào.
Phải tìm cơ hội hỏi Đế Thái Bạch thử xem sao.
Hàn Tuyệt bỏ Thiên Đạo Lệnh vào trong đai lưng càn khôn, hắn lấy Ách Vận Thư và Thiên Đạo linh thạch ra, bắt đầu giúp đỡ Ách Vận Thư thăng cấp.
Tuy rằng hiện tại nhìn như thái bình, lại có chỗ dựa, nhưng hắn cũng sẽ không thả lỏng.
Mạnh như Thiên Đình, lúc trước cũng bị Phật Môn áp chế.
Ở Tiên Giới, Thiên Đình tuyệt đối không phải thế lực mạnh nhất.
Thật lâu sau.
Trước mắt Hàn Tuyệt hiện ra một hàng chữ:
【 Ách Vận Thư nâng cấp thành cực phẩm Thái Ất Chí Bảo 】
Đẳng cấp của pháp bảo chia làm pháp khí, Linh Bảo, tuyệt phẩm Linh Bảo, Thái Ất Linh Bảo, cực phẩm Thái Ất Linh Bảo, Thái Ất Chí Bảo, cực phẩm Thái Ất Chí Bảo.
Sau khi tăng lên, Hàn Tuyệt bắt đầu thí nghiệm thử.
Trước tiên nguyền rủa Đan Thanh chân nhân.