Chương 273: Tô Kỳ phi thăng, Đại Đế bị giết
Hàn Tuyệt nói: "Ngươi muốn đi không? Ta tạm thời không muốn phi thăng."
Hi Tuyền tiên tử lắc đầu: "Tu vi của ta mà phi thăng cũng chỉ đi chịu chết."
"Vậy thì giữ lại đi, sau này nếu muốn phi thăng thì có thể tìm Thiên Cương Đảo." Hàn Tuyệt cười nói, trả phong thư cho Hi Tuyền tiên tử.
Theo linh khí trên núi Khổ Tu Thành Tiên càng lúc càng nồng đậm, Hi Tuyền tiên tử cũng thuận lợi đột phá đến Dung Hư cảnh, vấn đề đại nạn không còn là băn khoăn.
Thường Nguyệt Nhi bế quan quanh năm, cách Dung Hư cảnh cũng gần.
Hi Tuyền tiên tử tò mò hỏi: "Ngươi vẫn tính toán ở lại phàm giới sao?"
Hàn Tuyệt gật đầu.
Hi Tuyền tiên tử muốn nói lại thôi. Nàng vốn định khuyên Hàn Tuyệt, nhưng ngẫm lại tư chất của Hàn Tuyệt tuyệt đối không phải mình có thể tưởng tượng, mình cần gì bận tâm?
Hai người hàn huyên một hồi, sau đó Hi Tuyền tiên tử rời đi.
Hàn Tuyệt đang định gọi Ngộ Đạo Kiếm tiến vào, đột nhiên có một giọng nói truyền vào trong tai Hàn Tuyệt.
"Hàn Tuyệt, ta đã đột phá Thái Ất Chân Tiên cảnh, có dám đến hư không chiến một trận với ta không?"
Giọng nói này nghe quen quen…
Hửm?
Chẳng phải là Thiên Đế chi tử Long Thiện hay sao?
Hàn Tuyệt nhíu mày, sao tiểu tử này lại đến đây?
Giọng nói của Long Thiện lại tiếp tục bay tới: "Yên tâm, chỉ là luận bàn thôi. Bất kể thắng thua, ta đều sẽ không làm khó dễ ngươi."
Hàn Tuyệt thở dài một hơi.
Tiễn bước Kỷ Tiên Thần, lại có Long Thiện đến.
Đây là số mệnh sao?
Hàn Tuyệt ngẫm nghĩ rồi vẫn đứng dậy đi phó ước.
Tu luyện mấy chục năm, ngẫu nhiên ra ngoài đấu pháp cũng không tồi.
Long Thiện có hảo cảm với hắn, chắc sẽ không đến mức gài bẫy hắn, có lẽ là thật sự muốn đấu pháp.
Lúc trước Hàn Tuyệt thượng vị dựa vào đạp lên Long Thiện, lần này đương nhiên không thể nương tay.
Nếu hắn bại bởi Long Thiện sẽ chứng minh thiên phú của hắn không bằng Long Thiện, Thiên Đế sẽ nhìn hắn kiểu gì?
Hàn Tuyệt còn trông cậy vào sự bảo vệ của Thiên Đế để an tâm tu luyện đây.
Hư không, hư vô mờ mịt, không có ánh sáng.
Hàn Tuyệt hiện thân trước mặt Long Thiện, trên người hai người đều tản ra ánh sáng nhàn nhạt, đó là tiên lực, có thể khiến bọn họ sinh tồn trong hư không.
Long Thiện vẫn mặc một bộ ngân giáp, ý khí phong phát, khóe miệng đều sắp ngoác tới tận mang tai.
Cực kỳ tự tin!
Không!
Tự phụ!
Đây là cảm nhận đầu tiên của Hàn Tuyệt khi thấy Long Thiện.
Long Thiện ánh mắt sáng quắc hỏi: "Hàn Tuyệt, tu vi của ngươi đến đâu rồi?"
Dưới sự che giấu của hệ thống, tu vi của Hàn Tuyệt vẫn duy trì ở Luân Hồi Thiên Tiên cảnh trung kỳ.
Hàn Tuyệt nói: "Ta cũng đã đột phá Chân Tiên."
Nghe vậy, nụ cười của Long Thiện nhất thời cô đọng.
Hắn ta trợn tròn mắt, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn.
Sao có thể chứ!
Hắn ta đã phải chịu bao nhiêu đau khổ mới đột phá đến Chân Tiên cảnh, Hàn Tuyệt chỉ cần núp ở phàm giới mà đã...
"Thật sao?" Long Thiện cắn răng hỏi.
Hàn Tuyệt buông tay nói: "Ta chưa bao giờ nói dối."
Long Thiện trầm mặc.
Hàn Tuyệt cũng không vội ra tay.
Thật lâu sau.
Long Thiện hít sâu một hơi, nói: "Chờ ta thành tựu Kim Tiên rồi sẽ lại khiêu chiến ngươi, ta nhất định sẽ bước vào Kim Tiên cảnh sớm hơn ngươi một bước!"
Dứt lời, Long Thiện liền biến mất tại chỗ.
Hàn Tuyệt vui vẻ, còn rất thức thời.
Thế cũng tốt, sẽ không bị đả kích nghiêm trọng hơn.
Vừa rồi hắn đã dùng mô phỏng thí luyện sao y tu vi của Long Thiện, sau khi trở về có thể ngược một chút.
...
Non xanh nước biếc, trời xanh mây trắng.
Dưới một thác nước, Chu Phàm, Mạc Phục Cừu đứng bên bờ nhìn mặt sông.
Hiện nay bọn họ sớm không phải thiếu niên khí phách năm đó, đều trở nên rất thành thục. Trên người Mạc Phục Cừu càng có cảm giác tang thương. Chu Phàm thì trở nên tà khí, giữa ánh mắt có một luồng sát khí không thể che giấu.
"Thật sự muốn thế sao?" Chu Phàm nhíu mày hỏi.
Mạc Phục Cừu bình tĩnh nói: "Kỷ Tiên Thần đã phi thăng, Hàn huynh đệ đã trở thành tiên thần, thế gian này đã không còn ai là đối thủ của hai ta, cần gì phải xông xáo uy danh thiên hạ đệ nhất, tranh đoạt số mệnh rồi lại phi thăng?"
Chu Phàm do dự, hắn ta đã chết mấy lần, không thể không cẩn thận.
Trước kia đều là Mạc Phục Cừu đi theo hắn ta, thay hắn ta che gió che mưa, hắn ta vẫn cảm thấy mình thiếu Mạc Phục Cừu rất nhiều, cho nên kiếp này hắn ta đều nghe theo Mạc Phục Cừu.
Chỉ là hắn ta không nghĩ tới sau khi gặp lại, Mạc Phục Cừu đã trở nên điên cuồng vô cùng, dã tâm thật lớn.
"Nếu ngươi sợ thì hãy tìm một chỗ trốn đi tu luyện, có lẽ có hi vọng được như Hàn huynh đệ." Mạc Phục Cừu liếc nhìn Chu Phàm, nhẹ giọng nói.
Những lời này nhất thời kích thích Chu Phàm.
Chu Phàm vẫn coi Hàn Tuyệt là mục tiêu, cho rằng lang bạt mới là tu hành chân chính. Nào ngờ càng ngày hắn ta càng bị bỏ xa.
Hắn ta không thể bắt chước đạo của Hàn Tuyệt!
Không bao giờ có khả năng!
"Nếu ngươi muốn xông xáo ta sẽ xông xáo cùng ngươi!"
Chu Phàm hừ lạnh. Không thể so với Hàn Tuyệt, chẳng lẽ còn không bằng người trong thiên hạ hay sao?
Mạc Phục Cừu nở nụ cười, nói: "Rất tốt, đầu tiên bắt đầu từ Thiên Tiên Phủ, chẳng phải chúng truy sát chúng ta sao, chúng ta trực tiếp hủy chúng!"
"Ừ!"
Chu Phàm cũng lộ vẻ chờ mong.
Lúc này, một bóng hình xinh đẹp bước ra từ trong rừng cây, đó chính là Tuyên Sư Sư - sư muội Tuyên Tinh Quân, nàng bảo hộ Chu Phàm quanh năm.
Tuyên Sư Sư nhìn bóng lưng hai người, nhíu chặt cặp lông mày thanh tú.
"Đáng chết, hai tiểu tử này lại muốn làm gì?"
Tuyên Sư Sư thật sự mệt mỏi. Đi theo Chu Phàm đã nhiều năm, nàng thật sự mệt mỏi.
Đột nhiên nàng rất muốn phi thăng như sư tỷ.
Nếu còn tiếp tục đi theo, nàng sẽ chết. Kẻ thù mà Chu Phàm trêu chọc đã mạnh hơn nàng, thậm chí nàng còn có thể trở thành tồn tại ngáng chân Chu Phàm.
Hay là rời đi vậy?
Tuyên Sư Sư do dự.
Lúc trước Tuyên Tinh Quân kêu nàng đi cùng Chu Phàm là vì Ma tộc. Hiện nay Ma tộc rất khó ngóc đầu trở lại, nàng tiếp tục đi theo thì cũng không có ý nghĩa.
Nghĩ đến đây, Tuyên Sư Sư yên lặng lui về rừng cây.
Dường như Chu Phàm cảm giác được cái gì, quay đầu nhìn lại, đáy mắt chợt lóe một tia thất lạc.
Hắn ta hiểu được điều gì đó.
Nhưng hắn ta có đạo của mình, sẽ không tiếp tục phấn đấu quên mình vì nữ nhân, từ bỏ mọi thứ.
...