Chương 301: Đế Thái Bạch rúng động
Xa trong hư không, Thiên Chi Khôi Lỗi mở mắt, thấy sâu bên trong hư không có một bóng người đang chăm chú nhìn Xích Vân giới.
Chính là Thiên Trạch Thái Tử.
Thiên Trạch Thái Tử mặc lân giáp màu đen, tóc dài tùy ý tung bay, nhìn kỹ thì thấy đó không phải tóc mà là một đám rắn độc đang hộc lưỡi. Khuôn mặt hắn ta rất lạnh lùng, vành mắt đỏ thẫm, vừa thấy đã biết rất âm độc.
Hắn không lập tức ra tay, mà quan sát Xích Vân giới.
"Tốc độ tăng thứ hạng khí vận của giới này nhanh nhất trong Thiên Đình, nhưng phàm linh trong giới này lại không mạnh, hơi kỳ quặc."
Thiên Trạch Thái Tử yên lặng cân nhắc.
Lúc này.
Thiên Chi Khôi Lỗi lên tiếng: "Các hạ có ý gì?"
Thiên Trạch Thái Tử vừa nhìn đã biết hắn là khôi lỗi, bình tĩnh nói: "Đi ra chiến một trận với ta."
Thật kiêu ngạo!
Hàn Tuyệt yên lặng tiến hành mô phỏng thí luyện, đồng thời kêu Thiên Chi Khôi Lỗi kéo dài thời gian.
"Cần gì phải thế? Chẳng lẽ phàm giới chúng ta đắc tội ngươi?" Thiên Chi Khôi Lỗi hỏi.
Thiên Trạch Thái Tử không nói hai lời, nâng tay đánh ra một chưởng, pháp lực vô biên giết về phía Thiên Chi Khôi Lỗi.
Thiên Chi Khôi Lỗi theo bản năng thi triển Thiên Địa Huyền Hoàng Phá Giới Kiếm Chỉ ngăn cản.
Thiên Chi Khôi Lỗi cũng có tu vi Luân Hồi Huyền Tiên, mặc dù không có kinh nghiệm thực chiến của Hàn Tuyệt, nhưng vẫn có thể dựa vào pháp lực của bản thân thành công ngăn cản thế tiến công của Thiên Trạch Thái Tử.
"A!"
Ánh mắt Thiên Trạch Thái Tử khựng lại.
Khôi lỗi cũng có thể ngăn cản hắn ta?
Đúng lúc này!
Một bóng người bỗng xuất hiện bên cạnh Thiên Trạch Thái Tử, hắn liếc mắt nhìn sang, vừa lúc thấy Hàn Tuyệt.
Nam tử thật tuấn tú!
Trong đầu Thiên Trạch Thái Tử toát ra suy nghĩ này.
Hắn ta lập tức nâng chưởng đánh qua, bàn tay hóa thành trảo thú dữ tợn, trong lòng bàn tay toát ra từng luồng hắc khí.
Rống——
Một tiếng gầm khủng bố chợt vang lên, giống như sấm đánh giữa trời quang.
Hàn Tuyệt cầm Hồng Mông Phán Định Kiếm trong tay, nâng kiếm chém một nhát, vô số kiếm ảnh bùng nổ như nước lũ bao phủ Thiên Trạch Thái Tử.
Bên trong dòng lũ kiếm ảnh, sắc mặt Thiên Trạch Thái Tử biến đổi lớn.
"Không tốt! Sao kiếm khí của gia hỏa này lại cường đại như thế?"
Thiên Trạch Thái Tử thầm thốt lên sợ hãi, hắn ta lập tức xê dịch, lắc mình nhảy ra.
Vừa hiện thân, hắn ta đã cảm thấy sau lưng truyền đến một luồng kiếm khí đáng sợ.
Hắn ta lập tức lấy một thanh thiết kích ra, đang định quay người vung lên, ngay sau đó lại bị vô số kiếm ảnh bao phủ.
"Không xong!"
Thiên Trạch Thái Tử hoảng sợ, nhục thân nhanh chóng bị yên diệt.
Nguyên thần của hắn ta bị một luồng lực lượng thần bí bảo vệ, không bị kiếm khí tàn phá.
Hàn Tuyệt lại tiếp tục xông tới, tay trái nâng lên, thi triển Lục Đạo Hấp Hồn kéo Thiên Trạch Thái Tử đến trước mặt.
"Khoan đã! Ta là con trai của Yêu Đế Yêu Đình, ngươi không thể giết ta!"
Thiên Trạch Thái Tử hoảng sợ kêu lên.
【 Thiên Trạch Thái Tử nảy sinh thù hận với ngươi, trước mắt độ thù hận là tam tinh 】
Hàn Tuyệt nhíu mày, không nói hai lời, lại lần nữa thi triển Tam Thanh Tru Thế, oanh sát nguyên thần của Thiên Trạch Thái Tử.
Nếu đã kết thù thì phải giết chết!
Nếu ngươi không nảy sinh độ thù hận, chúng ta còn có thể ngồi xuống tán gẫu!
Thiên Trạch Thái Tử hình thần câu diệt!
Hàn Tuyệt thở phào một hơi nhẹ nhõm, lập tức trở về Tiên Thiên động phủ.
Hư không lại lần nữa khôi phục yên tĩnh, kiếm khí tan rã như sương khói.
Sau khi trở lại Tiên Thiên động phủ, trái tim Hàn Tuyệt đập thình thịch.
Giết thằng nhỏ xong, có khi nào thằng lớn sẽ tới không?
Hàn Tuyệt đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón vận mệnh như búp bê Nga.
Một canh giờ.
Hai canh giờ.
Năm canh giờ.
Hai ngày trôi qua.
Hàn Tuyệt không nhận được thông báo thù hận, trong lòng buồn bực.
Chẳng lẽ vị Thiên Trạch Thái Tử này không được Yêu Đế coi trọng?
Hắn là thái tử cơ mà!
Chờ đã.
Giới thiệu viết là Yêu Đế chi tử chứ không phải Yêu Đình thái tử.
Nếu thật sự là Yêu Đình thái tử thì Yêu Đế ăn no rửng mỡ hay sao mà đưa thái tử đến trong hang ổ của địch nhân?
Hàn Tuyệt càng nghĩ càng thấy đúng là như vậy.
Thời gian tiếp tục trôi qua.
Sau khi Thiên Trạch Thái Tử vẫn lạc, Xích Vân giới không bị tập kích nữa.
Mười năm sau.
Hàn Tuyệt đang nguyền rủa địch nhân, Đế Thái Bạch bỗng nhiên liên hệ với hắn thông qua Thiên Đạo Lệnh.
Hàn Tuyệt nhất tâm lưỡng dụng, tiến hành liên hệ thần thức với Đế Thái Bạch.
"Gần đây Thiên Đình bị Yêu Đình tập kích, không thiếu phàm giới gặp nạn, ngươi có gặp phải chuyện gì không?" Đế Thái Bạch hỏi.
Hàn Tuyệt hồi đáp: "Gặp một vị Thái Ất Kim Tiên."
Đế Thái Bạch nhất thời căng thẳng, hỏi: "Tình hình sao rồi? Hắn ta đã rời đi sao?"
"Hắn ta đã chết."
"A?"
Đế Thái Bạch vô cùng giật mình.
Hàn Tuyệt đã có thể giết Kim Tiên?
Há chẳng phải hắn còn không hợp lẽ thường hơn cả Tiên Đế Thần Cung chuyển thế sao?
Phải biết Hàn Tuyệt mới hơn một ngàn tuổi!
Tuy vị kia của Thần Cung mới Chân Tiên đã có thể chém Kim Tiên, nhưng tuổi tác rất lớn, không chỉ hơn một ngàn tuổi.
Đế Thái Bạch bị rúng động.
Đột nhiên hắn ta ý thức được có lẽ mình và bệ hạ vẫn đang xem nhẹ Hàn Tuyệt.
Đế Thái Bạch sốt ruột hỏi: "Kẻ kiếm chuyện với ngươi là ai?"
Hàn Tuyệt không giấu giếm, hắn cũng cần Thiên Đình vạch mặt giúp mình.
"Yêu Đế chi tử... Thiên Trạch Thái Tử... Nếu ngươi đã biết thân phận của hắn còn dám hạ sát thủ?" Đế Thái Bạch hỏi với giọng cổ quái.
Hàn Tuyệt hỏi: "Ta có Thiên Đình làm chỗ dựa, chẳng lẽ Thiên Đình lại sợ Yêu Đình? Không có khả năng! Thiên Đình chư thiên đệ nhất!"
Đế Thái Bạch trầm mặc.
Lời này không thể phản bác.
"Ngươi đừng nói chuyện này với người khác, ta đi bẩm báo với Thiên Đế bệ hạ trước đã. Yên tâm, Thiên Đình vĩnh viễn là chỗ dựa đáng tin cậy nhất của ngươi!" Đế Thái Bạch ném xuống lời này rồi kết thúc liên hệ.
Hàn Tuyệt không bận tâm, tiếp tục nguyền rủa địch nhân, thuận tiện xem bưu kiện.
Mấy tháng sau, Hàn Tuyệt bắt đầu sáng tạo Luân Hồi Phân Thân.
Luân Hồi Phân Thân này dùng để trấn thủ trường hà kiếm đạo.
Ba năm sau, Hàn Tuyệt mới triệt để sáng tạo ra một tôn Luân Hồi Phân Thân, thoạt nhìn nó giống Hàn Tuyệt như đúc.
Ngộ Đạo Kiếm nhìn mà trợn tròn mắt.
Hàn Tuyệt lấy một chiếc mặt nạ ra mang lên cho Luân Hồi Phân Thân.
"Từ nay về sau, ngươi sẽ tên Lưu Bị."