Chương 312: Võ Đức thần quân, Mộ Dung Khởi phi thăng (2)
Ngộ Đạo Kiếm nhìn thấy Hàn Tuyệt mở mắt, không khỏi dò hỏi.
Trong năm tháng dài dòng, việc quan sát nhân sinh của Lệ Dao đã là hứng thú lớn nhất của nàng.
Khi Lệ Dao bị thương, nàng sẽ cảm thấy trong lòng khó chịu, khi Lệ Dao giết phá vòng vây, nàng sẽ cảm thấy mừng rỡ.
Hàn Tuyệt thì thấy may mà nàng không ở xã hội hiện đại, nếu không mỗi ngày nàng sẽ núp cứng trong nhà xem phim.
“Không có việc gì, phải trải qua ngàn khó vạn hiểm mới biết cách quý trọng.” Hàn Tuyệt trả lời.
Với tính cách cẩn thận của Lệ Dao, khó mà chết trên đường được
Ngộ Đạo Kiếm thở dài nói: “Hy vọng nàng có thể kiên trì.”
Nhìn Lệ Dao lâu như vậy, Ngộ Đạo Kiếm rất thích Lệ Dao, chủ yếu là Lệ Dao không chủ động trêu chọc người khác cũng không khóc thút thít, mà luôn biểu hiện rất kiên cường.
Hàn Tuyệt đi đến bên Cửu Thiên Ngân Hà Thủy, lấy Ách Vận Thư ra bắt đầu nguyền rủa kẻ địch.
Nhiều năm không gặp, Lệ Dao vẫn như lúc ban đầu, một thân bạch y trắng như tuyết. Nàng hành tẩu trên không trung phiêu dật mà thần bí, cứ như thần hành tẩu trong hỗn độn, lang thang không có mục đích.
Sự thay đổi duy nhất chính là ánh mắt của nàng càng thêm kiên định.
Mấy tháng sau, Hàn Tuyệt kết thúc nguyền rủa, kiểm tra bưu kiện một hồi, cũng không thấy thông báo kẻ địch bị mình nguyền rủa thụ thương.
Tiếc nuối!
Hàn Tuyệt tiếp tục tu luyện, tranh thủ sớm ngày đạt tới Luân Hồi Kim Tiên cảnh hậu kỳ.
...
Mười năm sau.
Hàn Tuyệt mở mắt, chuẩn bị thả lỏng một chút, hắn theo thói quen kiểm tra đo lường người mạnh nhất Xích Vân giới.
【 Vũ Đức thần quân: Thái Ất Kim Tiên cảnh viên mãn, thiên tướng tam phẩm của Thiên Đình 】
Cường giả Thiên Đình tới!
Khóe miệng Hàn Tuyệt cong lên.
Thiên Đế vẫn rất đáng tin cậy.
Hàn Tuyệt lập tức mở mô phỏng thí luyện.
Không thể miểu sát!
Vũ Đức thần quân chống đỡ được mười giây!
Không tồi không tồi!
Hàn Tuyệt rất vừa lòng với thực lực của Vũ Đức thần quân, dù sao khi hắn đánh Đế Thái Bạch và Hàng Long Phật đều có thể miểu sát.
Có Vũ Đức thần quân ở đây, Hàn Tuyệt tu luyện càng ổn định hơn.
“Chủ nhân, Mộ Dung Khởi tìm ngươi, hắn muốn phi thăng.”
Ngộ Đạo Kiếm nhìn thấy Hàn Tuyệt mở mắt, lập tức mở miệng nói.
Nghe vậy, Hàn Tuyệt không khỏi nhướng mày.
“Cho hắn vào đi.”
Hàn Tuyệt trầm ngâm nói, Ngộ Đạo Kiếm gật đầu, sau đó đi ra ngoài gọi Mộ Dung Khởi tiến vào.
Mộ Dung tiến đến trước mặt Hàn Tuyệt, quỳ xuống nói: “Sư tổ, ngài có thể cho ta vào Thiên Đình không, đạo của ta là đấu chiến chi đạo, chỉ khi chiến đấu mới có thể nhanh chóng trở nên cường đại hơn.”
Hàn Tuyệt nói: “Không thành vấn đề, nhưng mọi chuyện đều phải cẩn thận, khi ra ngoài nhất định phải thận trọng, Thần Cung đã phát hiện ra ngươi rồi.”
Mộ Dung Khởi gật đầu. Hắn ta đã suy nghĩ rất nhiều, đã nghĩ đến tất cả những nguy cơ có khả năng xảy ra.
Hàn Tuyệt lấy Thiên Đạo Lệnh ra, trực tiếp liên hệ với Đế Thái Bạch ngay trước mặt Mộ Dung Khởi.
“Ta có một đồ tôn muốn vào Thiên Đình, hắn muốn chiến đấu, ngươi xem có thể hỗ trợ sắp xếp một chút?” Hàn Tuyệt mở miệng nói.
Đế Thái Bạch cười nói: “Không thành vấn đề, là Mộ Dung Khởi sao?”
“Xem ra các ngươi đã sớm có giao lưu.”
“Diệu Chân thần đế của Thần Cung, chúng ta kính trọng đã lâu, đến lúc đó ta sẽ tận lực giúp hắn tránh mặt Thần Cung, chiến với Yêu Đình trước.”
“Được!”
Hàn Tuyệt cắt đứt liên hệ, sau đó hắn nhìn về phía Mộ Dung Khởi, nói: “Được rồi.”
Lão hồ ly Thiên Đế này đã nắm rõ hết núi Khổ Tu Thành Tiên rồi sao?
Ngay cả Diệu Chân thần đế chuyển thế hắn ta cũng biết rõ.
Mộ Dung Khởi tò mò hỏi: “Sư tổ, rốt cuộc ngài và Thiên Đình có quan hệ gì?”
Đây nào phải người ở nhân gian, Mộ Dung Khởi cảm thấy Hàn Tuyệt có thể là nhị phẩm tiên thần, thậm chí còn cao hơn.
Hàn Tuyệt cười nói: “Dù sao Thiên Đình cũng đối xử với ta không tồi, ngươi có thể an tâm ở lại Thiên Đình.”
Thiên Đình vì hắn mà đắc tội với không ít cường giả, cho tới giờ, Hàn Tuyệt đã vô cùng tín nhiệm Thiên Đế.
Mộ Dung Khởi gật đầu, nói: “Sư tổ, ta có động phủ ở Thượng giới, chờ khi ta tìm được sẽ mang một ít bảo bối trở về, trợ giúp núi Khổ Tu Thành Tiên tăng cường linh khí. Ta còn có một đám thủ hạ, cũng có thể phái tới thủ vệ núi Khổ Tu Thành Tiên.”
Thủ hạ?
Hàn Tuyệt hỏi: “Bọn họ rất mạnh?”
“Thái Ất Kim Tiên cảnh, tổng cộng 72 người.”
Câu trả lời của Mộ Dung Khởi khiến Hàn Tuyệt nhướng mày.
Nhiều như vậy?
Kim Tiên nhiều như chó?
“Ngươi chuyển thế lâu như vậy rồi, bọn họ còn nhận ngươi sao?”
Hàn Tuyệt hiếu kỳ hỏi, Diệu Chân thần đế đã chuyển thế bao nhiêu năm rồi?
Chỉ sợ phải dùng đơn vị vạn năm để tính!
Mộ Dung Khởi trả lời: “Ta với bọn họ tình như thủ túc, từng cùng nhau vượt qua Vô Lượng đại kiếp nạn, dù cho thương hải tang điền tình cảm cũng sẽ không thay đổi.”
Hàn Tuyệt ngẫm nghĩ, nói: “Vẫn nên cẩn thận một chút, ta không hi vọng xa vời ngươi có thể báo đáp ta, sống sót mới là quan trọng nhất.”
Nghe vậy, khuôn mặt Mộ Dung Khởi lộ ra ý cười.
Hắn ta kính nể Hàn Tuyệt nhất ở chỗ không thực dụng không giành công lợi.
Ngay cả khi bái sư ở Thần Cung, hắn ta vẫn phải làm việc cho sư phụ.
Nhưng ở bên Hàn Tuyệt lâu như vậy rồi, yêu cầu lớn nhất của Hàn Tuyệt đối với bọn họ chỉ là ở yên trên núi khổ tu.
Đạo đức tốt cỡ vậy thật rất hiếm thấy ở Tiên giới.
Hai tổ tôn hàn huyên một thời gian thật dài, Hàn Tuyệt mới để Mộ Dung Khởi rời đi.
Nhiều năm qua đi, khí vận của Xích Vân giới đã tăng lên, đỉnh phong phàm gian không còn là Đại Thừa cảnh nữa mà là Tán Tiên cảnh. Nhưng sau khi đạt tới Độ Kiếp Cảnh vẫn có thể phi thăng, chỉ cần độ kiếp thành công.
Với tư chất của Mộ Dung Khởi, phi thăng tuyệt không phải việc khó.
Không đến nửa năm, Mộ Dung Khởi đã phi thăng thành công.
Việc hắn rời đi cũng không khiến những người khác trong Ẩn môn dao động, dù sao linh khí ở núi Khổ Tu Thành Tiên cũng không kém gì Tiên giới, còn có tiên khí.
Phi thăng chỉ vì mưu cầu một cơ duyên thôi.
Tu hành không tính năm tháng.
Hàn Tuyệt tiếp tục khổ tu, ngẫu nhiên nguyền rủa kẻ địch, kiểm tra bưu kiện, điều tra Xích Vân giới và chỉ điểm cho các đệ tử.
Ngày tháng trước sau như một, không một gợn sóng, không có biến hóa.