Chương 316: Nhân gian thay đổi, đại đạo vô tình (2)
Không biết Hàn Tuyệt từ đâu mà đến, không biết suy nghĩ trong lòng hắn, không biết vì sao hắn lại chấp mê với trường sinh bất tử như thế.
Đúng là tâm trạng của Hàn Tuyệt có hơi suy sụp. Gần đây hình như trong quan hệ nhân tế mất đi một số ảnh chân dung, cụ thể là ai hắn không nhớ rõ.
Trong Ngọc Thanh thánh tông đã không còn bao nhiêu người quen của hắn.
Ngoại trừ Ngọc U phong, Hi Tuyền tiên tử, Thường Nguyệt Nhi ra, những người còn lại đã sớm cảnh còn người mất.
Dù Hi Tuyền tiên tử và Thường Nguyệt Nhi còn sống, nhưng Hàn Tuyệt phát hiện tình cảm của mình đối với các nàng cũng dần phai nhạt.
Chấp niệm duy nhất Hàn Tuyệt có đó là trường sinh.
“Có lẽ đây là đại đạo vô tình?”
Hàn Tuyệt thầm nghĩ.
Không có một vị đại năng nào có thể giúp tất cả những người bên cạnh thăng tiến theo mình.
Trải qua sinh tử, thái độ đối với hồng trần đã bình thường.
Thôi không nghĩ nữa, Hàn Tuyệt lắc đầu cười, xoay người trở lại trên giường tu luyện.
Ngộ Đạo Kiếm im lặng, cũng ngồi trở lại trên đệm hương bồ, bắt đầu tu luyện.
Nàng cảm nhận được thứ gì đó, nhưng khó có thể nói ra.
Nàng hiểu rõ chỉ có tu luyện, cứ tu luyện mãi mới có thể hiểu được lòng chủ nhân.
...
Bảy năm sau.
Hình Hồng Tuyền trở về, chuyện đầu tiên nàng làm chính là tới tìm Hàn Tuyệt.
Sau khi Ngộ Đạo Kiếm ra khỏi động phủ, nàng bắt đầu ríu rít nói lại chuyện xảy ra mấy năm nay.
Hàn Tuyệt nhìn nàng, không khỏi hoảng hốt.
Nhiều năm qua đi, dường như Hình Hồng Tuyền vẫn chưa từng thay đổi.
Có lẽ nàng có thay đổi, chỉ là thái độ đối với hắn không thay đổi.
Nghe rồi nghe, Hàn Tuyệt không khỏi lộ ra vẻ mặt tươi cười.
Mấy canh giờ sau Hình Hồng Tuyền mới nói xong, nàng cũng có chút miệng khô lưỡi khô.
“Thật muốn phi thăng sớm một chút, bảo bối nhân gian ngươi toàn coi thường. Đáng tiếc tu vi của ta chưa đủ, chắc phải chờ thêm mấy ngàn năm nữa mới có thể phi thăng.” Hình Hồng Tuyền cười nói.
Hàn Tuyệt cũng cười cười: “Ta đâu cần ngươi tặng bảo bối cho ta mãi.”
Trước kia hắn có yêu cầu, thậm chí còn chờ mong.
Hiện tại nhớ tới, Hàn Tuyệt lại cảm thấy bản thân mình hơi buồn cười.
Trong lòng Hình Hồng Tuyền tràn ngập vui sướng muốn gặp hắn, hắn lại nhớ mong bảo bối của nàng.
“Gần đây có vướng mắc gì trên tu hành không?” Hàn Tuyệt hỏi.
Không biết vì sao, Hình Hồng Tuyền cảm thấy hôm nay Hàn Tuyệt đặc biệt dịu dàng.
Chưa bao giờ dịu dàng như thế.
Nụ cười trên mặt Hình Hồng Tuyền càng thêm xán lạn, nàng bắt đầu lay quần áo Hàn Tuyệt, cười nói: “Có, nhưng mà không vội, trước tiên…”
“Ngươi…”
“Đừng nói gì nữa, mau…”
...
Sau khi lăn lộn mấy tháng, Hàn Tuyệt bắt đầu chỉ điểm Hình Hồng Tuyền tu luyện, thuận tiện truyền thụ thần thông.
Hai năm giây lát lướt qua.
Hình Hồng Tuyền cảm thấy mỹ mãn rời đi.
Ngộ Đạo Kiếm nhìn bóng dáng nàng, mặt đầy khó chịu, nàng đi vào Tiên Thiên động phủ tính dò hỏi, kết quả nhìn thấy Hàn Tuyệt đã nhập định, chỉ có thể từ bỏ.
...
Trong một đại điện sáng ngời, Tô Kỳ cùng hơn trăm người mặc quần áo tương đồng quỳ trên mặt đất.
Tô Kỳ rất căng thẳng.
Thần Cung là đại thế lực đỉnh cấp ở Tiên giới, có thể sánh với Thiên Đình, hắn ta rất quý trọng cơ hội vào Thần Cung.
Một bóng người bỗng xuất hiện phía trước các đệ tử.
Người này mặc một thân hắc y, biểu cảm lạnh lùng, bên hông giắt một thanh kiếm.
Hắn ta là Kiếm Thần Đế.
Kiếm Thần Đế quét mắt nhìn qua mọi người trên điện, ánh mắt bỗng nhiên ngừng trên người Tô Kỳ.
Hắn ta nhíu mày lại, bấm ngón tay tính toán.
“Hả?”
“Ách vận rất mạnh, người này có lai lịch ra sao? Không ngờ còn có nhân duyên sư đồ với tên tiểu tử kia…”
Trong lòng Kiếm Thần Đế cảm thấy khó hiểu.
Ách vận của Tô Kỳ khiến hắn ta muốn đuổi Tô Kỳ đi, nhưng Tô Kỳ có quan hệ với Hàn Tuyệt, hắn ta ngẫm nghĩ, quyết định mở một con mắt nhắm một con mắt.
“Tuy các ngươi đã thông qua khảo hạch vào cung, nhưng còn lâu mới có thể đứng vững gót chân ở Thần Cung. Trong vòng ngàn năm, nếu các ngươi không thể lên đến Chân Tiên thì rời đi hết đi.”
Kiếm Thần Đế mở miệng nói, giọng điệu lạnh nhạt.
Nghe vậy, chúng đệ tử sôi nổi đáp lời, bọn họ không sợ hãi, ngược lại tràn ngập tin tưởng.
Có thể vào Thần Cung đều là người có thiên tư trác tuyệt, có một số người thậm chí còn là thiên hạ đệ nhất ở một phương Phàm giới.
Kiếm Thần Đế đang định rời đi, bỗng nhiên cảm ứng được gì, sắc mặt hắn ta lập tức sầm xuống, thấp giọng mắng: “Còn chưa kết thúc! Thật là đen đủi!”
Hắn ta lập tức biến mất tại chỗ.
Từ sau khi Tô Kỳ gia nhập Thần Cung, Hàn Tuyệt bắt đầu chờ mong biểu hiện của hắn ta.
Nhưng Thần Cung không phải Đảo Long tiên đảo, Tô Kỳ muốn dựa vào ách vận làm Thần Cung xui xẻo cũng không dễ dàng như vậy, thậm chí còn không có khả năng làm được.
Nếu Tô Kỳ có thể khiến Thần Cung sụp đổ thật thì hắn đã không phải sao chổi nữa.
Mà là Vô Lượng đại kiếp nạn, có thể khiến Thiên Đạo lung lay!
Năm tháng tiếp tục trôi đi.
Hàn Tuyệt đã gần đến hai ngàn tuổi, tu vi cũng tăng dần lên Luân Hồi Kim Tiên cảnh hậu kỳ.
Ba mươi năm sau.
Hàn Tuyệt đang tu luyện bị Ngộ Đạo Kiếm đánh thức.
“Chủ nhân, có hai vị cố nhân của ngài đến bái phỏng.”
Hàn Tuyệt mở mắt, thần thức quét qua, phát hiện là Mạc Trúc và Mạc Phúc Cừu đã trở lại.
Hiện giờ hai người đã đạt tới Đại Thừa cảnh.
Tu sĩ mới hai ngàn tuổi đã có tu vi Đại Thừa cảnh, cũng có thể tính là thiên kiêu.
Hàn Tuyệt nói: “Cho bọn họ vào đi, ngươi ở bên ngoài chờ.”
Ngộ Đạo Kiếm gật đầu, sau đó tiến lên nghênh đón.
Rất nhanh Mạc Phúc Cừu và Mạc Trúc đã tiến vào động phủ.
Đây không phải lần đầu tiên Mạc Trúc tới, nhưng vẫn có cảm giác cảnh còn người mất.
Nàng nhìn Hàn Tuyệt với ánh mắt phức tạp.
Mạc Phúc Cừu dẫn đầu cười nói: “Hàn huynh đệ, đã lâu không gặp.”
Lại lần nữa nhìn thấy Hàn Tuyệt, trong lòng Mạc Phúc Cừu cảm khái vạn phần.
Hàn Tuyệt gật đầu cười nói: “Khó có khi các ngươi chịu trở về, là vì chuyện gì?”
Mạc Phúc Cừu nói: “Hai huynh muội chúng ta chuẩn bị phi thăng, tộc nhân Mạc gia hy vọng chúng ta tới Thượng giới tìm kiếm lịch đại tiền bối Mạc gia đã phi thăng trước đó. Hiện tại thanh danh của Mạc gia ở Phàm gian đã rất tệ, không thể dừng chân tiếp.”