Chương 322: Bổ Thiên Thạch, Oa Hoàng cung
Hay là hắn ta làm còn chưa đủ tốt?
Hàn Tuyệt ngẫm nghĩ, vẫn lắc mình đi tới trước mặt Bạch Y Phật.
Bạch Y Phật nhìn thấy hắn ta đi ra, không khỏi nở nụ cười hỏi: “Gần đây Xích Vân giới xuất hiện không ít thiên kiêu, cho dù đặt ở Tiên giới cũng không phải hạng người bình thường.”
Hàn Tuyệt nghi hoặc hỏi: “Vì sao ngươi lại tận tâm tận lực như thế, ngươi không trở về Phật môn nữa sao? Không sợ bị tra hỏi?”
Bạch Y Phật nhíu mày nói: “Đạo hữu, ngươi còn chưa biết tình hình thực tế sao? Thiên Đế kêu ta hỗ trợ ngươi, ngươi không biết thật?”
“Ta đang hỏi ngươi không sợ bị Phật môn giận chó đánh mèo hay sao?”
“Không có việc gì, chuyện tìm Thế Tôn Phật Tổ vốn đã rất khó, không bỏ ra mấy trăm năm thì khó mà thành công, ta có thể kéo dài thêm một đoạn thời gian, Phật Tổ không phát hiện ra đâu, trên người ta có chí bảo.”
“Ngươi không sợ bị hoài nghi?”
“Hắn vốn đã hoài nghi ta, sợ cái gì? Hắn phái ta tới chỉ để thử ta thôi.”
Hàn Tuyệt nhìn bộ dáng tự tin của Bạch Y Phật, không khỏi cạn lời.
Vậy cũng quá tự do rồi!
Nếu hắn là Thiên Đạo Phật Tổ, không giết Bạch Y Phật là không được.
Về sau phải cẩn thận hơn chút.
Tránh cho môn hạ của mình xuất hiện một kẻ phản bội như Bạch Y Phật.
Hàn Tuyệt im lặng nghĩ, mở miệng nói: “Chuyện thiên kiêu ngươi sắp xếp đi.”
Có Thiên Đạo Lệnh ở đây, hắn không sợ Bạch Y Phật giở trò gì.
Dưới Thiên Đạo, hắn có thể tùy thời theo dõi Bạch Y Phật, cho dù Bạch Y Phật có chí bảo.
Nếu Bạch Y Phật làm xằng làm bậy, hắn có thể giết Bạch Y Phật trước.
“Ta giúp ngươi như vậy mà ngươi không cảm ơn ta?” Bạch Y Phật cười nói.
Hàn Tuyệt tức giận nói: “Nói cứ như ngươi không được lợi vậy, ta có thể cho phép ngươi truyền đạo ở nhân gian nâng cao khí vận, đã là ân tình lớn nhất đối với ngươi rồi.”
Bạch Y Phật không còn lời gì để nói, bởi vì Hàn Tuyệt nói rất có lý.
“Cứ vậy đi.”
Hàn Tuyệt bỏ lại những lời này rồi biến mất ngay tại chỗ.
Bạch Y Phật lắc đầu bật cười, xoay người rời đi.
Hàn Tuyệt không trực tiếp về Tiên Thiên động phủ, hắn đi tới dưới tán Phù Tang Thụ, giảng đạo cho chúng đệ tử Ẩn Môn.
Nhiều năm qua đi, những đệ tử yếu nhất cũng đã có tu vi Độ Kiếp cảnh.
Linh khí ở Núi Khổ Tu Thành Tiên vẫn nồng đậm nhất thiên hạ.
Chu Minh Nguyệt lên Độ Kiếp cảnh cũng đã lăn lộn ra uy phong, hắn ta trở thành đại đệ tử thứ hai của Ngọc Thanh Thánh tông sau Mộ Dung Khởi. Cửu Đỉnh chân nhân ngại mượn sức Hàn Tuyệt nên chỉ có thể xuống tay với đám đồ tôn này.
Điều đáng nhắc tới là tu vi của Cửu Đỉnh chân nhân đã đạt tới Độ Kiếp cảnh tầng hai, sẽ không gặp phải nỗi khổ đại nạn.
Nửa năm sau.
Hàn Tuyệt kết thúc giảng đạo.
Long Hạo mở miệng nói: “Sư phụ, ta muốn học Thông Thiên Kiếm Đạo!”
Sau khi Ngộ Đạo Kiếm luyện thành Thông Thiên Kiếm Đạo tầng thứ hai, thực lực tăng mạnh, kiếm pháp hoa lệ của nàng khiến Long Hạo nhìn mà thèm thuồng.
Hắc Ngục Kê cũng nói theo: “Ta cũng muốn học!”
Hàn Tuyệt nói: “Kiếm Đạo này rất khó học, Đế Thái Bạch đứng đầu văn tiên Thiên Đình cũng phải mất thời gian ngàn năm mới nắm giữ được, mà đó đã là biểu hiện của tư chất trác tuyệt.”
“Tư chất của ta cũng không kém.”
Long Hạo nghiêm túc nói, Hắc Ngục Kê trầm mặc.
Hàn Tuyệt ngẫm nghĩ, nói: “Còn ai muốn học nữa không, ta cùng dạy cho các ngươi.”
Tuân Trường An, Chu Minh Nguyệt, Kim Ô A Đại sôi nổi giơ tay.
Sở Thế Nhân không có hứng thú, Đồ Linh Nhi không thích kiếm đạo, Kim Ô Tiểu Nhị thì tư chất kiếm đạo có hạn.
Hàn Tuyệt cười cười, sau đó bắt đầu truyền thụ Thông Thiên Kiếm Đạo tầng thứ nhất.
Mấy ngày sau, Hàn Tuyệt đi tới trước Địa Tiên Hồ Lô Đằng.
Bảy quả hồ lô đã phát triển to bằng hồ lô của Phàm gian. Hàn Tuyệt lấy ra một bình thanh ngọc nhỏ ra, bên trong là tinh huyết của Tổ Vu. Hắn rót tinh huyết của Tổ Vu vào trong Địa Tiên Hồ Lô Đằng.
Kim Ô Tiểu Nhị tò mò hỏi: “Chủ nhân, ngài đang làm gì vậy?”
Hàn Tuyệt cười nói: “Cho nó thêm chút phân bón.”
Những người khác còn đang lĩnh hội kiếm đạo, không đi qua.
Đồ Linh Nhi bỗng cảm ứng được gì, mở to mắt nhìn về phía bình thanh ngọc nhỏ trong tay Hàn Tuyệt.
Không biết vì sao đột nhiên tim nàng lại đập thình thịch, càng ngày càng nhanh.
Đó là cái gì?
Hàn Tuyệt nhìn chằm chằm vào Địa Tiên Hồ Lô Đằng, âm thầm cầu nguyện, hy vọng có thể dung hợp thành công.
Như vậy hắn có thể sáng tạo ra bảy Tổ Vu Anh em Hồ Lô.
Dưới cái nhìn chăm chú của hắn, Địa Tiên Hồ Lô Đằng không có bất kỳ điểm gì khác thường.
Không có bất thường gì mới tốt, chỉ sợ Địa Tiên Hồ Lô Đằng chết luôn thôi.
Hàn Tuyệt đang nghĩ ngợi, đột nhiên cảm nhận được cái gì, hắn nâng tay phải lên, một viên đá màu đỏ xuất hiện trong tay hắn.
Đây là viên đá thần bí mà Hình Hồng Tuyền đã đưa cho hắn từ lúc rất lâu trước kia, nghe nói nó rơi từ trên trời xuống, bên trong có một luồng khí cổ quái, cho đến nay Hàn Tuyệt vẫn chưa thể thấy rõ luồng khí đó là cái gì.
Hồng thạch rung động kịch liệt, muốn thoát khỏi tay Hàn Tuyệt.
Hàn Tuyệt do dự một lát, lựa chọn buông tay.
Hồng thạch nhanh chóng bay về phía Địa Tiên Hồ Lô Đằng, dính vào dây đằng, sau đó dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được ngưng kết thành một quả hồ lô màu đỏ.
So với những Địa Tiên Hồ Lô khác thì trông hồ lô màu đỏ có vẻ rất nhỏ, nhưng màu lại đỏ tươi như máu, vô cùng bắt mắt.
“Viên đá biến thành hồ lô!”
Tiếng Tiểu Nhị thốt lên kinh ngạc khiến những người khác phải chú ý.
Hàn Tuyệt không để ý đến nó mà chú tâm nhìn chằm chằm vào Địa Tiên Hồ Lô Đằng.
Một lát sau, Địa Tiên Hồ Lô Đằng vẫn không có gì khác thường.
Chậc chậc.
Bảy quả hồ lô biến thành tám quả hồ lô?
Hàn Tuyệt cảm thấy mới mẻ, quay đầu nhìn về phía chúng đệ tử, nói: “Bình thường chú ý đống hồ lô này nhiều hơn một chút, có tình huống gì khác thường phải lập tức báo cho ta biết.”
Dứt lời, hắn lại trở lại Tiên Thiên động phủ tiếp tục tu luyện.
Chúng đệ tử chen tới trước Địa Tiên Hồ Lô Đằng vây xem.
“Thật sự có thêm một quả hồ lô.”
“Những hồ lô này sẽ hóa hình sao?”
“Chắc là có, nếu không sư phụ đã sớm mang chúng nó đi luyện chế thành pháp bảo rồi.”