Chương 333: Cảm ngộ thể chất, Phục Tổ đại trận
Trở lại trong Tiên Thiên động phủ, Hàn Tuyệt bắt đầu suy tính tên yêu quái giết Dương Thiên Đông ở Phàm gian kia.
Hắn sắp đạt tới Tiên Đế nên có cảm tri nhất định đối với nhân quả, theo lời Dương Thiên Đông, hắn rất dễ dàng tính ra được vị yêu quái kia.
Đó là một con yêu quái tu vi Độ Kiếp cảnh, trốn ở nơi núi sâu rừng già tu luyện, phạm vi trăm dặm xung quanh không có con yêu quái thứ hai.
Dường như rất quái gở.
Phỏng chừng nó cũng giống như Hàn Tuyệt, là tu sĩ chỉ muốn khổ tu nhưng lại bị Dương Thiên Đông dây dưa.
Hàn Tuyệt không tìm con yêu quái đó báo thù, việc này xem như là Dương Thiên Đông gieo gió gặt bão.
Vừa lúc, cho Dương Thiên Đông chuyển thế thay đổi tư chất một chút.
Tiên Thiên Khí Vận hậu duệ của Yêu Thánh Phàm gian chẳng là gì, hắn ta đã bị tụt lại phía sau.
Nếu kiếp sau vẫn không được, vậy cứ đầu thai tiếp đi!
Hàn Tuyệt không suy nghĩ nhiều nữa, tiếp tục tìm hiểu Sinh Tử Đại Đạo.
Dưới Phù Tang Thụ, tất cả mọi người đều đang khổ tu, rất ít khi nói chuyện phiếm.
Về việc Dương Thiên Đông chết, Hàn Tuyệt không nói cho mọi người biết.
Càng ngày Hàn Tuyệt càng hiểu sâu hơn về Sinh Tử Đại Đạo, hắn phát hiện Tinh Thần Hồng Mông Thể của mình bắt đầu phát huy tác dụng.
Ở nơi sâu nhất trong linh hồn của hắn xuất hiện một vùng biển sao, hàng tỷ sao trời lập lánh.
Hàn Tuyệt kết hợp Sinh Tử Đại Đạo với những sao trời đó, Sinh Tử Đại Đạo bị kích phát, càng thêm mạnh mẽ.
Ý thức của Hàn Tuyệt đi vào trong một vùng vũ trụ cuồn cuộn, sao trời rực rỡ muôn màu làm hắn hoảng hốt.
Đột nhiên hắn nhận ra mình hoàn toàn không hiểu gì về Tinh Thần Hồng Mông Thể.
Lúc trước hắn vẫn luôn chú tâm tu luyện, bỏ qua việc nghiên cứu về thể chất.
Hàn Tuyệt quyết định tiếp tới hắn sẽ đặt trọng tâm vào Tinh Thần Hồng Mông Thể.
Hắn có một ý nghĩ lớn mật.
Nếu hắn sáng tạo ra một vũ trụ, vũ trụ sản sinh ra chư thiên vạn giới như hiện tại, vậy tất cả khí vận của nó sẽ hội tụ trên người hắn rồi.
Khí vận của Tiên giới và Vạn giới hội tụ vào một chỗ, còn không phải là Thiên Đạo sao?
Tim Hàn Tuyệt đập thình thịch.
Hắn bỗng nhớ tới thần thoại Bàn Cổ khai thiên.
Chẳng lẽ sau khi Bàn Cổ khai thiên cũng không hy sinh, mà thật ra hắn đã hóa thân thành Thiên Đạo, trở thành tồn tại ngay cả tiên thần cũng không thể tưởng tượng được?
Hàn Tuyệt kiềm chế kích động trong lòng.
Kế hoạch này quá dài lâu.
Từ khi Tiên giới sinh ra đến nay, quỷ mới biết đã bao nhiêu năm.
Lâu đến mức có lẽ đã vượt qua cả định nghĩa về thời gian.
...
Trong một ngục tù cực lớn, Chu Phàm và Mạc Phúc Cừu đều đang đả tọa vận công, không chỉ có hai người bọn họ, còn có cả những người khác nữa, đều là người bị Phương Lương đánh bại, bị giam giữ tại đây.
Có hàng chục tu sĩ đang tuần tra trên con đường tăm tối bên ngoài nhà giam.
Nhiều tu sĩ cũng bị giam trong những nhà giam khác, tất cả đều đang trị thương.
Mạc Phúc Cừu mở mắt, thấp giọng nói: “Kỳ quái, ngươi không cảm thấy tất cả những thứ này đều rất kỳ quặc sao?”
Chu Phàm cũng mở mắt theo, hỏi: “Có ý gì?”
“Cố gia giữ lại nhiều người sống như vậy, không sợ về sau sẽ gặp tai họa sao?”
“Có thể là do chúng ta vẫn còn chỗ hữu dụng.”
“Cũng đúng.”
Mạc Phúc Cừu nhíu mày.
Cố gia muốn dùng bọn họ thế nào?
Dùng nhiều người như vậy sao?
Trong lòng Mạc Phúc Cừu có dự cảm không tốt.
Một người bên cạnh thở dài nói: “Giữ nhiều người sống đến từ đủ mọi thế lực khác nhau như vậy, tất nhiên là để hiến tế. Các ngươi không biết Cố gia có một lão tổ sao? Suýt nữa đã bước vào Tiên Đế cảnh. Phương Lương kia có thể lợi hại như vậy là do đã được lão tổ khai mở tâm trí.”
Những người khác cũng mở miệng theo.
“Đúng vậy, rất có thể là để hồi sinh lão tổ của họ.”
“Nói như vậy tức Phương Lương chỉ là một quân cờ?”
“Vô nghĩa, nếu không sao hắn lại rơi vào trạng thái thần chí không rõ? Đừng thấy hắn mạnh thế mà nhầm, thật ra hắn đang sống không bằng chết.”
“Nghe nói trước kia gia chủ Cố gia muốn gả nữ nhi cho Phương Lương, kết quả bị Phương Lương từ chối, cho nên Phương Lương mới rơi vào kết cục thế này.”
“Không phải Phương Lương là thiên tướng của Thiên Đình sao, vì sao Thiên Đình không tới đòi người?”
“Thiên Đình có giao hảo với Thần Cung, làm sao có thể vì một thiên tướng bình thường mà đắc tội Thần Cung được?”
“Ai, trong bàn cờ lớn, chúng sinh chỉ là con kiến.”
Nghe người xung quanh nói, Chu Phàm và Mạc Phúc Cừu liếc nhìn nhau.
Chu Phàm thấp giọng nói: “Ngươi thấy Hàn Tuyệt có đến không?”
Mạc Phúc Cừu trừng hắn ta, nói: “Hàn huynh đệ còn ở thế gian, sao tới được?”
Chu Phàm cảm thấy có lý.
“Nếu hắn tới, chắc chắn Cố gia này sẽ biến mất.” Chu Phàm chế giễu.
Tới lúc này rồi hắn ta không hoài nghi thực lực của Hàn Tuyệt nữa, chỉ có thể tưởng tượng.
Chu Phàm biết Tuyệt, tuy tên này cẩn thận, không thích gây phiền toái, nhưng ai dám chọc hắn nhất định sẽ không có quả ngon để ăn.
Mạc Phúc Cừu cười nói: “Có lẽ vậy.”
Hắn ta có trực giác, phiền toái của Cố gia sắp tới rồi!
...
Ba năm sau.
Chu Phàm, Mạc Phúc Cừu cùng với những tù nhân khác bị rót một loại độc dược đặc biệt, khiến bọn họ không còn sức gây loạn, không thể vận công.
Lúc sau, cả đám bọn họ bị áp giải ra khỏi địa lao.
Nửa canh giờ sau.
Bọn họ được đưa đến một tòa nhà khổng lồ phía trên đỉnh núi, đây là nơi Phương Lương bị khai mở tâm trí lúc trước.
Tất cả mọi người đều rất căng thẳng.
Gia chủ Cố gia ngồi trên tầng gác mái, Phương Lương đứng sau lưng.
Khuôn mặt Phương Lương không có biểu cảm gì, trên người mặc một bộ đạo bào có đủ loại phù chú đồ văn, cả người trông rất quỷ dị.
Gia chủ Cố gia vẫy vẫy tay, các tu sĩ Cố gia vây xung quanh dàn tế lũ lượt bước lên phía trước một bước, bắt đầu thi pháp.
Chu Phàm nhíu mày nói: “Sắp bắt đầu rồi?”
Mạc Phúc Cừu không tiếp lời, hắn ta liều mạng vận công, nhưng cho dù hắn ta cố gắng cỡ nào đi nữa cũng không thể thúc giục pháp lực.
Những tù nhân khác rơi vào hoảng loạn, thậm chí có không ít người đã bắt đầu mắng chửi Cố gia.
Bên cạnh gia chủ Cố gia xuất hiện một nữ tử tên là Cố Hinh. Nàng quay đầu nhìn về phía Phương Lương, hỏi: “Phụ thân, làm như vậy có thể cứu Phương Lương thật sao?”