Chương 335: Bi kịch Hắc Ngục Kê, bão táp lại nổi lên (1)
Hàn Tuyệt nhìn về phía Cố gia lão tổ.
Thái Ất Kim Tiên cảnh viên mãn!
Chẳng trách có thể bức hai đồ tôn bảo bối của hắn đến tình cảnh này.
Hàn Tuyệt nâng tay phải lên, trực tiếp thi triển Thiên Địa Huyền Hoàng Phá Giới Kiếm Chỉ.
Không nói hai lời!
Xuất đại chiêu!
Cố gia lão tổ đang đại chiến với Yêu Cốt Hổ vô thức quay đầu nhìn lại, đối diện với kiếm khí đang đến của Hàn Tuyệt.
Kiếm khí bay tới với tốc độ cực nhanh, còn nhanh hơn tia chớp, mắt thường khó có thể theo kịp, trực tiếp bao phủ Cố gia lão tổ, xuyên thủng lôi vân.
Tựa như bắn thủng bầu trời!
Yêu Cốt Hổ suýt thì bị dọa sợ chết khiếp.
Lúc kiếm khí của Hàn Tuyệt lướt qua trước mặt hắn ta, hắn ta đã cảm nhận được khí tức của chết chóc.
Thần thông Đế Cảnh!
Là Tiên Đế ra tay sao?
Yêu Cốt Hổ quay đầu nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy Mộ Dung Khởi quỳ lạy Hàn Tuyệt.
Đây chỉ là do góc nhìn khác nhau. Mộ Dung Khởi đã hao hết pháp lực, đang quỳ gối bên cạnh Phương Lương chăm sóc cho hắn ta. Hàn Tuyệt thì lơ lửng trên người Phương Lương, từ trên cao nhìn xuống giống như Mộ Dung Khởi đang quỳ lạy Hàn Tuyệt.
Nam tử này thật anh tuấn!
Chẳng lẽ đây là đại ca nói…
Sau khi Hàn Tuyệt cảm nhận được khí tức của Cố gia lão tổ đã hoàn toàn biến mất, hắn xoay người đi vào lại vòng xoáy màu đen, bỏ lại một câu:
“Đưa sư đệ ngươi về, sau này ra ngoài cẩn thận một chút.”
Hàn Tuyệt nhanh chóng biến mất trong lốc xoáy màu đen.
Trời đất yên lặng.
Tất cả những người còn sống đều sửng sốt.
Này…
Quá nhanh rồi!
Nhanh đến mức tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng.
Vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Cố gia lão tổ đã không còn?
“Lão tổ!”
Một tiếng kêu thê lương vang lên.
Chỉ thấy Cố gia gia chủ thống khổ quỳ trên đống lầu các đổ nát, hai tay hắn ta ôm chặt đầu, gần như phát điên.
“Cứ mất đi như vậy?”
Chu Phàm tự lầm bẩm, vẻ mặt khó có thể tin.
Hắn ta biết có thể Hàn Tuyệt rất mạnh.
Nhưng không ngờ…
Điều này cũng quá vô lý!
Trước kia Cố gia lão tổ cường thế cỡ nào, hủy thiên diệt địa, mạnh hơn bất kỳ ai mà hắn ta từng gặp.
Nhưng Hàn Tuyệt có thể giết lão chỉ bằng một ngón tay…
Mộ Dung Khởi bỗng quát lên: “Tiểu Thất, ngươi còn đứng ngây đó làm gì? Giết bọn họ! Một người Cố gia cũng không lưu! Tất cả đều phải chết!”
Yêu Cốt Hổ lấy lại tinh thần, lộ ra nụ cười dữ tợn.
Sau khi trở lại Tiên Thiên động phủ, Hàn Tuyệt thở dài một hơi.
Lần thứ hai đến Tiên giới, trong lòng vẫn run sợ như vậy.
Cũng may kẻ địch không mạnh.
Mấy thằng nhãi này mới phi thăng bao lâu, vậy mà đã bắt đầu trêu chọc Thái Ất Kim Tiên!
Ngộ Đạo Kiếm hiếu kỳ hỏi: “Chủ nhân, vừa rồi ngài lại đi đâu vậy?”
Đây đã không phải lần đầu tiên nàng nhìn thấy lốc xoáy màu đen.
Lần trước là đi cứu Lệ Dao.
Lần này thì sao?
Hàn Tuyệt cũng không giấu giếm, nói ra chuyện gặp được Phương Lương và Mộ Dung Khởi.
“Tiên giới nguy hiểm như vậy, hai huynh đệ này mới lên chưa được bao lâu đã suýt chút nữa toi đời, ngươi còn muốn phi thăng không?”
Hàn Tuyệt nghiêm túc nói, Ngộ Đạo Kiếm điên cuồng lắc đầu.
Nàng chân thành nói: “Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc phi thăng, chỉ muốn ở lại bên cạnh chủ nhân. Hiện tại ta rất tốt, vẫn luôn tu luyện, thỉnh thoảng muốn thả lỏng có thể đi nói chuyện phiếm với bọn họ.”
Điểm tốt nhất của việc ở lại núi Khổ Tu Thành Tiên là không gặp áp lực.
Nàng thích hoàn cảnh sinh hoạt không áp lực như vậy.
Nàng có ký ức kiếp trước.
Trong ký ức kiếp trước, nhiều nhất vẫn là bão táp mưa sa, lo lắng hãi hùng.
Nàng chỉ là một cây cỏ, không ai để ý đến nàng, dù là người hay dã thú đi ngang qua cũng đều có thể giẫm lên nàng một cái, chẳng quan tâm tới sống chết của nàng.
Cho nên kiếp này, từ khi bắt đầu có ý thức, nàng đã cảm thấy rất biết ơn Hàn Tuyệt, thậm chí còn có phần ỷ lại.
Chẳng qua Hàn Tuyệt không biết suy nghĩ trong lòng nàng cho nên lúc nào hắn cũng khuyên bảo nàng, muốn tẩy não nàng hết lần này đến lần khác.
Hàn Tuyệt hài lòng nói: “Tiếp tục tu luyện đi.”
Ngộ Đạo Kiếm gật đầu, chần chừ một lát, nói: “Chủ nhân, gần đây Lệ Dao và Hạo Nhi bắt đầu đối địch, Lệ Dao có thiên tư quá mạnh mà Hắc Ngục Kê lại luôn thích châm ngòi chia rẽ quan hệ, mượn Lệ Dao chèn ép Hạo Nhi.”
Mặc dù Long Hạo có thiên tư xuất sắc, nhưng dù sao hắn ta cũng còn chưa trưởng thành, chưa từng trải qua gian khổ. Khác với Lệ Dao, bản thân Lệ Dao vốn đã có thiên tư rất mạnh trong đám thiên địa chi tử, lại còn khắc khổ tu luyện, trên đường chạy đến Diêu giới nàng còn gặp được không ít cơ duyên.
Hàn Tuyệt nói: “Ra ngoài gọi Hắc Ngục Kê vào đây.”
Ngộ Đạo Kiếm vội vàng đứng dậy.
Rất nhanh, Hắc Ngục Kê đã lo lắng bất an đi vào.
Nó không hề hóa hình, vẫn giữ dáng dấp của con gà.
Trên mặt Hàn Tuyệt không chút biểu cảm.
Sau khoảng thời gian một nén nhang, Hắc Ngục Kê bị Hàn Tuyệt ném ra khỏi Tiên Thiên động phủ.
Mọi người quay đầu lại nhìn, sau đó tất cả đều cười vang.
Chỉ thấy lông gà trên người Hắc Ngục Kê đã bị nhổ sạch, Hàn Tuyệt dùng pháp lực giam cầm, trong mấy ngày tới lông gà của nó không mọc ra được.
“Hừ, không được gây chia rẽ quan hệ đồng môn, nếu không…”
Tiếng nói của Hàn Tuyệt vọng ra.
Long Hạo xấu hổ, cảm thấy sư phụ đang nói mình.
Dường như Lệ Dao đã nghĩ đến điều gì, sắc mặt đỏ lên, nàng thầm mắng Hàn Tuyệt quá đáng.
Có điều trong lòng nàng vẫn rất hài lòng với quyết định của Hàn Tuyệt, nàng cũng thấy rất phiền với sự xúi giục của Hắc Ngục Kê.
Nàng chỉ muốn tu luyện thật tốt, không muốn gây thêm rắc rối, không muốn nảy sinh mâu thuẫn với người khác.
Hắc Ngục Kê đã không còn mặt mũi gặp người khác, quá xấu hổ rồi!
Nó trốn trên Phù Tang Thụ, dùng lá cây che thân mình.
…
Trong một vùng rừng núi.
Mộ Dung Khởi, Chu Phàm, Mạc Phục Cừu và Phương Lương đang tu luyện, Yêu Cốt Hổ canh giữ ở cách đó không xa, Cố Hinh ngồi bên cạnh Phương Lương, cúi đầu rất thấp.
Phương Lương mở mắt, tức giận nói: “Ngươi đi đi, đừng đi theo ta, cả đời này ta sẽ không tái giá, trong lòng ta chỉ có đại đạo.”
Lúc ở nhân gian, hắn đã bị nữ nhân làm tổn thương nặng nề, đã sợ hãi.
Cố Hinh nắm chặt lấy ống tay áo của mình, nhỏ giọng nói: “Ta không biết nên đi đâu…”