Chương 340: Khương Dịch trọng thương, tiên phàm khác biệt (2)
Điều đáng nhắc tới chính là hình đại diện của Dương Thiên Đông đã biến mất.
Sau khi chuyển thế, hắn ta không có trí nhớ kiếp trước, dĩ nhiên hảo cảm của hắn ta dành cho Hàn Tuyệt cũng biến mất theo.
Song Hàn Tuyệt vẫn có thể cảm ứng được Lục Đạo Ấn Ký trong linh hồn của hắn ta.
Dưới sự sắp xếp của Mạnh Bà, Dương Thiên Đông chuyển thế ở Diêu Giới, sinh ra ở Thiên Tiên Phủ...
Có đôi khi, tư chất tuyệt hảo ở Phàm gian thực sự không đáng nhắc tới.
Mạnh Bà phất tay một cái đã có thể khiến Dương Thiên Đông trở thành thiên kiêu của Phàm gian.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao đại đa số người phi thăng vào Tiên Giới lại trở nên bình thường.
Thiên kiêu của Phàm gian và thiên kiêu của Tiên Giới khác nhau một trời một vực.
Mấy tháng sau, Hàn Tuyệt buông Ách Vận Thư xuống.
Hắn đi tới trước Cửu Thiên Ngân Hà Thủy.
Từ khi Lệ Dao tới núi Khổ Tu Thành Tiên, Cửu Thiên Ngân Hà Thủy không còn chiếu ra Lệ Dao nữa.
Ban đầu Hàn Tuyệt còn mong đợi nó chiếu ra vị thiên địa chi tử tiếp theo.
"Chủ nhân, ta đã học được tầng thứ hai của Thông Thiên Kiếm Đạo, có thể truyền tầng thứ ba cho ta chưa?"
Đột nhiên Ngộ Đạo Kiếm mở miệng hỏi, giọng điệu tràn ngập kỳ vọng.
Hàn Tuyệt liếc nàng, trước mắt nàng đã đạt tới Đại Thừa cảnh, chỉ còn cách Tán Tiên một bước ngắn mà thôi.
"Ngươi cứ thành Tán Tiên trước đi." Hàn Tuyệt trầm ngâm một lát rồi nói.
Ngộ Đạo Kiếm gật đầu.
Hiện tại trong Ẩn Môn, người yếu nhất cũng đã là Đại Thừa Cảnh, tính cả Chu Minh Nguyệt và Hắc Ngục Kê.
Cảnh giới của Ngộ Đạo Kiếm tăng chậm như vậy là vì nàng đang tu luyện Thông Thiên Kiếm Đạo.
Có thể tu luyện được nhanh đến vậy, ít nhiều gì cũng nhờ linh khí trên núi Khổ Tu Thành Tiên, linh khí nơi đây vượt xa bất kì nơi nào khác ở Phàm gian.
Nếu Kỷ Tiên Thần sinh ra ở núi Khổ Tu Thành Tiên, chỉ e chẳng đến năm trăm năm hắn ta đã đạt tới Đại Thừa cảnh viên mãn, phi thăng.
Sở Thế Nhân hàng ngày chỉ biết chơi, tu vi vẫn duy trì ở cảnh giới trên Chu Minh Nguyệt, khiến Chu Minh Nguyệt rất phiền muộn, luôn cảm thấy thiếu chút nữa là có thể vượt qua sư phụ rồi.
Tám huynh đệ Hồ Lô cũng đã bắt đầu tập trung trùng kích Địa Tiên cảnh.
Mạnh nhất vẫn là Lệ Dao, tiếp đó là Long Hạo, đều có tu vi Thái Ất Thiên Tiên trung kỳ.
Hàn Tuyệt rất hài lòng với tốc độ tu hành của mấy người bọn họ.
Xem xong, hắn lại một lần nữa trở về giường tiếp tục tu luyện.
...
Hôm nay, Cửu Đỉnh chân nhân tới núi Khổ Tu Thành Tiên, muốn thăm hỏi Hàn Tuyệt nhưng bị ngăn lại.
"Chưởng giáo có chuyện gì có thể nói với chúng ta." Tuân Trường An lên tiếng.
Cửu Đỉnh chân nhân thầm kinh hãi.
Hôm nay tiểu tử này đã đạt tới cảnh giới gì, sao hắn ta không thể nhìn thấu?
"Ngọc Thanh thánh tông tổ chức đại hội luận đạo, mời giới tu hành thập châu cửu hướng tới tham dự, chẳng biết Hàn trưởng lão có thể tham dự không?" Cửu Đỉnh chân nhân nghiêm mặt hỏi.
Tuân Trường An lắc đầu, khiến Cửu Đỉnh chân nhân hơi hồi hộp.
"Chưởng giáo, từ nay về sau ngươi đừng nghĩ tới chuyện tìm sư phụ ta nữa. Nếu Ngọc Thanh thánh tông gặp phiền toái, chúng ta sẽ ra tay giúp đỡ, nhưng sư phụ sẽ không ra tay. Tiên phàm có khác." Tuân Trường An nói, giọng điệu hết sức thâm sâu.
Tiên phàm có khác, bốn chữ này ép tới Cửu Đỉnh chân nhân suýt nữa không thở nổi.
Trước đó hắn ta cũng từng có suy đoán về phương diện này, cho nên vẫn không dám tới quấy rầy Hàn Tuyệt.
Lần này là tông môn cầu xin hắn ta đến đây, hắn ta đành chịu áp lực chường mặt già tới.
"Đúng thế, hiện tại, trong mắt chủ nhân ta, toàn bộ Phàm gian chúng sinh bình đẳng, sau này ngươi đừng tới nịnh bợ chủ nhân ta nữa, tới nịnh bợ bọn ta đây này!" Hắc Ngục Kê đắc ý cười nói.
Cửu Đỉnh chân nhân xấu hổ, hơi xấu hổ.
Tuân Trường An nhìn về phía Chu Minh Nguyệt, nói: "Minh Nguyệt sẽ thay mặt Ẩn Môn tới luận đạo."
Chu Minh Nguyệt nhíu mày nhưng không dám từ chối, dù thế nào Tuân Trường An cũng là trưởng bối.
Ẩn Môn?
Cửu Đỉnh chân nhân bắt được hai chữ này.
Hàn trưởng lão tự lập sơn môn rồi?
Trong lòng Cửu Đỉnh chân nhân có chút không thoải mái. Nhưng ngẫm lại, Hàn trưởng lão đã vượt qua phàm nhân, hẳn Ẩn Môn cũng không được tính là một tông môn của Phàm giới.
Tâm tình của hắn càng trở nên phức tạp.
Cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.
Bỗng nhiên hắn ta cảm thấy hơi mờ mịt.
Nếu hắn ta cũng khổ tu như Hàn Tuyệt, liệu có phải bây giờ hắn ta cũng đã hơn hẳn phàm nhân rồi không?
Trong Tiên Thiên động phủ.
Hàn Tuyệt cảm thụ được Cửu Đỉnh chân chân đã rời đi mới khe khẽ thở dài một tiếng.
Hắn không thể cứ kéo Ngọc Thanh thánh tông mãi được.
Hắn chưa bao giờ thua thiệt Ngọc Thanh thánh tông.
Mà Ngọc Thanh thánh tông ngày nay cũng đã quá xa lạ với hắn.
Cố nhân năm đó đều đã không còn ở đây.
Lý Khanh Tử đã chết, Tĩnh Tư chân chân đã chết.
Hi Tuyền tiên tử quanh năm ở bên ngoài, quan hệ với Ngọc Thanh thánh tông càng lúc càng mờ nhạt.
Hình Hồng Tuyền, Thường Nguyệt Nhi cũng vậy.
Năm tháng sẽ xóa nhòa rất nhiều thứ, kể cả tình cảm.
"Đây cũng là một trong những thứ phải rũ bỏ trên đường trường sinh."
Hàn Tuyệt lẳng lặng nghĩ, đạo tâm càng thêm kiên định.
Rồi cũng sẽ có một ngày, ngay cả vài đệ tử ít ỏi của Ẩn Môn cũng sẽ cách hắn càng lúc càng xa.
Dù linh khí trên núi Khổ Tu Thành Tiên có nồng đậm cách mấy cũng không thể giúp tất cả mọi người tu tới Đế Cảnh, ngay cả Thiên Đình cũng có hiện tượng mới thay thế cũ.
Hàn Tuyệt tiếp tục tu luyện, tìm hiểu Sinh Tử Đại Đạo.
Khi hắn càng hiểu sâu sắc hơn về Sinh Tử Đại Đạo, trong lúc chiến đấu, hắn đã có thể thi triển Sinh Tử Đại Đạo.
Mười năm sau.
Hàn Tuyệt đã có thể tiếp được năm chiêu của Khương Dịch.
Ba mươi năm sau.
Hàn Tuyệt đã có thể chống đỡ Khương Dịch trong khoảng thời gian một nén nhang.
Năm mươi năm sau.
Hàn Tuyệt đã có thể kiên trì nửa canh giờ, nhưng vẫn không vượt được Tiên Đế.
Tròn năm mươi năm, hắn một mực bế quan tu luyện, cũng không nguyền rủa kẻ địch nữa.
Hắn đang hưởng thụ cảm giác thực lực dần trở nên mạnh mẽ.
Hôm đó.
Lưu Bị truyền đến cảm ứng tâm linh: "Chủ nhân, tên kia tới rồi."
Hàn Tuyệt mở mắt, nguyên thần lập tức nhảy vào trường hà kiếm đạo.
Từ xa hắn đã thấy Lưu Bị bị hai người chắn lấy.