Chương 360: Thanh lý kẻ địch, Yêu Đế nổi giận (1)
Bàn Tâm thản nhiên nói: “Chưa chắc, Vô Lượng đại kiếp có thể xem nhân quả, cái gọi là nhân quả rất khó nói, ví dụ ngươi muốn tránh kiếp nạn, nhưng đạo lữ ngươi yêu quý hoặc đệ tử của ngươi bị người ta giết trong đại kiếp, ngươi có báo thù không? Nếu ngươi muốn trả thù ngươi sẽ nhập kiếp, không thể thoát thân.”
“Một người rất khó có thể hoàn toàn thoát khỏi nhân quả, dù ngươi có thể nhẫn tâm không ra tay cứu giúp, vậy những đồng môn, hảo hữu, người thân khát vọng ngươi ra tay sẽ thù hận ngươi. Sau khi đại kiếp kết thúc, họ sẽ chuyển bạn thành thù, lại sẽ trồng nên nhân trong đại kiếp lần sau.”
“Huống hồ bản thân Vô Lượng đại kiếp vốn là vận may lớn, giết địch cướp khí vận, không ngừng vượt qua cực hạn trong đại kiếp. Rất nhiều Thần Cảnh thậm chí Đại La, bản thân họ vốn không có thiên phú cao như vậy, chỗ dựa của bọn họ là tranh đoạt khí vận tạo hóa trong Vô Lượng đại kiếp.”
“Lấy tu vi của ngươi, muốn không nhập kiếp rất khó, bởi vì ngươi không tìm được nơi có thể hoàn toàn tránh đi kiếp nạn.”
Nói đến sau cùng, giọng của Bàn Tâm tràn đầy khinh miệt.
Hàn Tuyệt không cảm thấy bị mạo phạm, hắn hành lễ bái tạ sau đó nhanh chóng rời đi.
Bàn Tâm cảm thấy rất kỳ quái, dường như tên tiểu tử này rất chân thành.
Thôi kệ.
Không thèm quan tâm hắn.
Vai phải của Bàn Tâm tiếp tục run lên, càng ngày càng run dữ dội.
…
Mười năm sau.
Hàn Tuyệt lại thoát khỏi trạng thái tu hành, sau đó bắt đầu nguyền rủa kẻ địch.
Biết được Vô Lượng đại kiếp sắp đến, Hàn Tuyệt hi vọng có thể nguyền rủa tới tất cả kẻ địch đều chết đi.
Như vậy đến lúc đó, hắn cũng có thể yên tâm tránh nạn.
Ngoài ra, hắn còn có yêu cầu nghiêm ngặt với việc tu hành của các đệ tử, mồi người buộc phải đạt được một mục tiêu trong thời gian nhất định, nếu thất bại sẽ bị hắn trừng phạt nghiêm khắc.
Hàn Tuyệt không muốn khi đại kiếp đến, những đệ tử này đều yếu ớt chờ hắn đến cứu.
Đột nhiên, trên núi Khổ Tu Thành Tiên nổi lên làn gió khổ tu, khiến Sở Thế Nhân cũng không dám lơ là.
Hôm nay.
Hàn Tuyệt vẫn đang nguyền rủa kẻ địch, bỗng cảm nhận được một luồng khí tức đáng sợ.
Phía cuối chân trời xuất hiện một khe hở đen, từng luồng khí đen đáng sợ tràn ra, Hàn Tuyệt cảm nhận một chút, có hơn mười luồng khí tức.
Tu vi mạnh nhất đạt đến Thái Ất Kim Tiên, yếu nhất cũng là Thái Ất Chân Tiên.
Hàn Tuyệt lập tức liên lạc với bảo vệ Bạch Y Phật, kêu hắn ta đi ngăn cản.
Bạch Y Phật lập tức xuất phát.
Hàn Tuyệt tiếp tục nguyền rủa kẻ địch.
Gặp chuyện không được hoảng, nhất là chuyện nguyền rủa kẻ địch không thể bị ngắt quãng, một khi bị ngắt quãng, tâm trạng của Hàn Tuyệt sẽ rất tệ.
Bên ngoài động.
Phù Tang Thụ lại rung lắc dữ dội, khiến Hắc Ngục Kê, A Đại, Tiểu Nhị không thể yên tâm ở trên cành cây nữa.
Long Hạo phát giác ra điều gì, đứng bật dậy nhìn về phía chân trời.
“Sao thế?” Hàn Nhất tò mò hỏi.
Ánh mắt Long Hạo trở nên ngưng trọng, lầm bầm nói: “Ta cảm nhận được khí tức của Long tộc.”
Bản thân hắn ta vốn có huyết mạch của long, cho nên cảm thụ rất mạnh.
Tuân Trường An cũng nhìn về phía xa, lẩm nhẩm nói: “Diêu giới sắp gặp rắc rối rồi.”
Hắn ta không hề hoảng hốt, dù sao thì vẫn có sư phụ ở đây.
…
Trong một đại điện rộng lớn trên Thiên Đình.
Phương Lương ngồi tĩnh tọa trong một chiếc đỉnh lớn, nước thuốc cuồn cuộn, nóng đến mức khắp người hắn ta đỏ bừng lên.
Mộ Dung Khởi đúng bên cạnh đại đỉnh chăm chú nhìn hắn ta.
“Sư huynh, đệ không sao, huynh về đi, không cần trông coi đệ mãi như vậy.” Phương Lương mở mắt, cố nặn ra ý cười nói.
Mộ Dung Khởi lắc đầu: “Thuốc này chứa tinh huyết của Yêu Thánh, vô cùng bá đạo, không thể khinh suất. Ngươi không cần để ý đến ta.”
Phương Lương bất lực bó tay, hắn ta chuyển đề tài: “Gần đây Thiên Đế bệ hạ đang tuyển thần tướng, huynh có tham gia không?”
Thần tướng là sự tồn tại còn cao hơn cả thiên tướng!
Trước mắt Thiên Đình chỉ có tam đại thần tướng!
Tốc độ tăng tu vi của Mộ Dung Khởi cực nhanh, hiện giờ đã đạt đến Thái Ất Huyền Tiên cảnh, với thiên tư này hắn có hi vọng phá cách trở thành thần tướng. Thêm thân phận kiếp trước của hắn, không tiên thần nào dám phản bác.
Đừng thấy tu vi của Mộ Dung Khởi không xuất chúng, nhưng hắn ta đi đến đâu cũng có tiên thần chào hỏi, không lâu trước đây Vũ Thần Tướng còn tìm hắn ta hàn huyên chuyện xưa.
Mộ Dung Khởi mỉm cười nói: “Thiên Đế bệ hạ đã tìm ta nói chuyện, ta sẽ tham gia, cũng coi như làm chỗ đứng vững chắc cho sư tổ. Sư tổ sợ nhất là phiền phức, sau này nếu lên Thiên Đình, chúng ta cũng giúp được người đỡ phiền phức.”
Phương Lương nghe vậy gật đầu, vẻ mặt đầy hoài niệm hỏi: “Đúng rồi, huynh nói xem hiện tại sư tổ đã đạt tới cấp bậc nào rồi?”
Sau khi đến Thiên Đình, vì thiên tư và thân phận nên hắn ta hiểu được Tiên Cảnh, kiến thức tăng nhiều.
Mộ Dung Khởi nói: “Sư tổ trước giờ vẫn luôn bí ẩn, ta nghi ngờ bản thân sư tổ chính là đại năng viễn cổ, chỉ có điều sư tôn vẫn luôn ẩn náu dưới phàm trần. Ngươi đã từng thấy sư tổ bất lực hoặc thê thảm bao giờ chưa? Kẻ địch nào cũng không thể đỡ nổi một chiêu của sư tổ.”
“Đệ cũng cảm thấy vậy, tư chất của chúng ta vốn đã rất mạnh, nhưng sư tổ luôn khiến chúng ta cảm thấy cao thâm mạt trắc, quan trọng nhất là sư tổ cũng không đi lịch lãm, ngày ngày bế quan.”
Phương Lương cảm khái, trên mặt tràn ngập vẻ cung kính.
Hắn ta có được ngày hôm nay đều nhờ Hàn Tuyệt giúp hắn ta nghịch thiên cải mệnh.
Tiên thần nói hắn ta là thiên địa chi tử, nhưng hắn ta biết mình rất bình thường, cái gọi là mệnh cách thiên địa chi tử đều nhờ sư tổ giúp hắn ta đoạt được.
Trong lòng hắn ta, Hàn Tuyệt vĩnh viễn là người quan trọng nhất.
Mộ Dung Khởi châm chọc: “Nói không chừng sư tổ là hóa thân của Đạo Tổ cũng nên. Chỉ có đại năng tuyệt thế mới cần bế quan mãi, bởi mỗi lần họ bế quan cần vài mấy vạn năm. Nếu nghĩ như vậy, thật ra sư tổ của chúng ra cũng không tính là khổ tu, thậm chí còn chưa bắt đầu bế quan.”
Phương Lương cảm thấy có lý, không thể không gật đầu.
Đương nhiên hắn ta chỉ cảm thấy Hàn Tuyệt là đại năng tuyệt thế chứ không phải Đạo Tổ.
Đạo Tổ là truyền thuyết hư vô mờ mịt, chưa chắc đã thật sự tồn tại.