Chương 368: Lý Huyền Áo, Lý Đạo Không (2)
“Ai làm ngươi bị thương?”
Hàn Tuyệt hỏi, nếu Hỗn Độn Thiên Cẩu không trêu chọc đối phương, vậy Hàn Tuyệt phải chủ trì công đạo.
Hỗn Độn Thiên Cẩu do dự, nó lo lắng mình sẽ rước thêm phiền phức cho Hàn Tuyệt.
Hàn Tuyệt hỏi: “Đối phương là Tiên Đế, ngươi sợ ta đánh không lại?”
Trước đó thông báo có nhắc Hỗn Độn Thiên Cẩu bị đại năng bắt đi, nói rõ đối phương là Tiên Đế!
Hỗn Độn Thiên Cẩu ngẩng phắt đầu dậy, kinh ngạc không thôi.
Sao chủ nhân biết được Tiên Đế?
Dưới cái nhìn của Hỗn Độn Thiên Cẩu, mặc dù Hàn Tuyệt rất lợi hại nhưng hắn vẫn luôn ở Phàm giới, không hiểu rõ về Tiên cảnh.
Từ sau khi bị bắt đến Tiên giới, Hỗn Độn Thiên Cẩu mới biết Phàm giới nhỏ bé đến thế nào.
Đây cũng là nguyên nhân nó không dám nói ra hung thủ thật sự.
Đối phương quá mạnh.
Mạnh đến mức nó không dám thù hận.
Hàn Tuyệt hừ lạnh một tiếng, tay phải vung lên, rút luồng sức mạnh thần bí trong vành mắt Hỗn Độn Thiên Cẩu ra, trực tiếp bóp nát.
【 Lý Huyền Áo nảy sinh thù hận với ngươi, hiện tại độ thù hận là nhất tinh 】
Lý Huyền Áo?
Hàn Tuyệt kinh ngạc, vội vã kiểm tra quan hệ nhân tế.
【 Lý Huyền: Tu vi chưa rõ, nhị đệ tử của Nhân giáo, hành tẩu chư thiên thu thập khí vận, muốn đưa Nhân giáo đi đến cường thịnh. Vì ngươi xóa đi sức mạnh hắn ta để lại trên người Hỗn Độn Thiên Cẩu nên hắn ta có hứng thú với ngươi, hiện tại độ thù hận là nhất tinh 】
Ừm?
Nảy sinh hứng thú sao lại có độ thù hận?
Hàn Tuyệt chửi thầm.
Trước đây Thiên Đế có nhắc đến hai đệ tử của Nhân giáo sắp chứng Đại La!
Cũng có nghĩa, Lý Huyền Áo kém nhất cũng phải Thần Cảnh!
Trái tim Hàn Tuyệt như chìm dưới đáy vực.
Thấy Hỗn Độn Thiên Cẩu sống chết không nói, Hàn Tuyệt bèn lên tiếng: “Ra ngoài chăm chỉ tu luyện đi, từ nay về sau không được ra ngoài nữa.”
Hỗn Độn Thiên Cẩu như trút được gánh nặng, vội vã chạy ra khỏi Tiên Thiên động phủ.
Hàn Tuyệt tiếp tục tu luyện.
Sau khi Hỗn Độn Thiên Cẩu trở về tính tình thay đổi hẳn, không còn ngông cuồng như trước nữa, ngược lại bắt đầu nhiệt tình tu luyện. Cho dù Hắc Ngục Kê chửi mắng nó thế nào nó cũng cười cười, không dám phản bác.
Nó đã bị xã hội mài hết góc cạnh.
Lại mười năm nữa qua đi.
Hàn Tuyệt lấy Ách Vận Thư ra, nở một nụ cười quỷ dị.
Nhẫn nhịn mười năm!
Nhất định phải nguyền rủa!
Hàn Tuyệt trực tiếp nguyền rủa Lý Huyền Áo.
Mặc dù không thể nguyền rủa chết Lý Huyền Áo, nhưng Hàn Tuyệt phải tỏ rõ thái độ của mình.
Dám móc mắt thần sủng của hắn, chuyện này chưa xong đâu!
Hàn Tuyệt quyết tâm sau này mỗi năm sẽ dành năm ngày để nguyền rủa, khiến đạo tâm của tên này phải sụp đổ!
Cứ như thế.
Năm tháng trôi đi.
Ba mươi năm sau.
Hàn Tuyệt nhìn thấy một điện thư.
【 Lý Huyền Áo của Nhân giáo bị ngươi nguyền rủa, nảy sinh tâm ma 】
Hàn Tuyệt lập tức vui vẻ cười tới không ngậm miệng lại được.
Quá vui!
Tốt lắm, nếu đã nảy sinh tâm ma, sau này cứ mười năm nguyền rủa một lần.
Hàn Tuyệt nghĩ như vậy, dù sao thì nguyền rủa hằng năm sẽ ảnh hướng đến việc tu luyện của hắn.
…
Trong rừng.
Một bạch y nam tử đang đả tọa dưới tàn cây, thoạt nhìn có vẻ hắn ta chỉ mới hơn bốn mươi tuổi, khí chất trầm ổn, bên cạnh lơ lửng một thanh kiếm gỗ.
Hắn ta chính là Lý Huyền Áo của Nhân giáo.
Lúc này, Lý Huyền Áo đang nhíu chặt mày, giữa ấn đường tỏa ra tà khí.
Hắn ta mở bừng mắt ra, trầm giọng nói: “Ép người quá đáng! Đừng để ta tìm được ngươi!”
Lời nguyền rủa chết tiệt kia như cơn ác mộng đeo bám hắn ta, quan trọng nhất là hắn ta vẫn chưa tính được lai lịch của đối phương.
“Sư đệ, gần đây tu hành không thuận sao?”
Một tiếng cười ôn hòa vang lên.
Vô số lá rụng rơi xuống, xoay quanh trước mặt Lý Huyền Áo sau đó ngưng tụ lại thành một bóng người.
Người này mặc một bộ đạo bào màu lam, lưng giắt một thanh kiếm, trán buộc một sợi rơm, mái tóc đen bay phấp phới, khuôn mặt vô cùng anh tuấn.
Vừa nhìn thấy hắn ta, Lý Huyền Áo đã không kiềm chế được hừ lạnh một tiếng: “Ngươi đến làm gì?”
Người này chính là Lý Đạo Không – Đại đệ tử của Nhân giáo.
Lý Đạo Không mỉm cười nói: “Lượng kiếp sắp đến, sư huynh lo lắng ngươi phải nhập thế.”
Lý Huyền Áo gằn giọng nói: “Nhập thế thì đã sao, ngươi sợ ta chết hại ngươi cũng phải chết theo?”
“Tiểu tử thối, sao ngươi có thể nghĩ sư huynh ngươi như vậy?”
“Đừng giả làm người hiền lành, người khác không biết ngươi, chẳng lẽ ta còn không biết sao?”
Lý Đạo Không cười cười không nói thêm gì, hắn ta chăm chú nhìn Lý Huyền Áo, sau đó bỗng nhíu mày nói: “Ngươi bị người khác nguyền rủa?”
Mặt Lý Huyền Áo lập tức đen lại: “Không cần ngươi quan tâm!”
Lý Đạo Không nâng tay phải lên điểm về phía Lý Huyền Áo.
Bản năng khiến Lý Huyền Áo giơ tay lên chặn lại, nhưng vẫn bị bắn trúng. Áo choàng rung lên, tà khí giữa ấn đường của hắn ta cũng biến mất theo.
“Đạo hạnh của hắn…”
Lý Huyền Áo cau mày, trong lòng cảm thấy rất không cam tâm.
Hắn ta vẫn luôn muốn vượt qua sư huynh, nhưng khoảng cách giữa hai người càng ngày càng lớn.
Rõ ràng là cùng một cảnh giới, tại sao thực lực lại chênh lệch lớn như vậy?
“Thiên Đế mời ta đến Thiên Đình giảng đạo, thời gian này ngươi đừng chạy ra ngoài, tránh bị người ta lợi dụng, trở thành người ứng kiếp.” Lý Đạo Không nghiêm túc nói.
Lý Huyền Áo bực bội nói: “Ngươi tưởng ta là kẻ vô tri? Hơn nữa ở Tiên giới có mấy người là đối thủ của ta?”
Lý Đạo Không nói: “Không phải gần đây ngươi đang bị nguyền rủa sao, lại còn nảy sinh tâm ma, xem thái độ này, rõ ràng ngươi còn không biết đối phương là ai.”
Nghe Lý Đạo Không nói vậy, mặt Lý Huyền Áo trầm như có thể nhỏ ra nước.
…
Tu hành không cần biết thời gian.
Mặc dù Thiên Đình khai chiến với Yêu Đình, nhưng Diêu giới vẫn hòa bình, trăm năm thoáng chốc trôi qua.
Cuối cùng thần hồn của Hàn Tuyệt cũng nghênh đón cơ hội lột xác. Dưới sự trợ giúp của Hồng Mông Luân Hồi Đại Đạo, hắn thuận lợi đột phá tới nhị chuyển Tiên Đế, pháp lực tăng vọt.
Sở dĩ hắn tu luyện nhanh như vậy cũng nhờ lúc trước dung hợp mảnh vỡ đại đạo, khiến tu vi của hắn tăng lên, cách ngày đột phá không xa.
Mặc dù cách không xa nhưng hắn vẫn tốn hơn 100 năm mới đột phá thành công.