Chương 416: Thần Thụ thành tinh, câu chuyện của Phật Môn
Người có Thiên Tiên Khí Vận?
Hàn Tuyệt nhíu mày, chẳng lẽ có cường địch đột kích?
Nhưng hắn không cảm nhận được khí tức của đối phương, cho nên đành lựa chọn kiểm tra.
【 Phù Tang Thụ: Thái Ất Huyền Tiên cảnh sơ kỳ, Thái Cổ Thần Thụ, ẩn chứa quy tắc thời không, được Tiên Đế bồi dưỡng lâu năm, hấp thụ tinh hoa thiên địa và âm dương chi khí, cuối cùng linh trí cũng được hoàn thiện 】
Hóa ra là Phù Tang Thụ!
Hàn Tuyệt bị dọa giật mình, cứ tưởng lại có kẻ địch đến tấn công. Có thể trở thành người được hệ thống phán định là Tiên Thiên Khí Vận, nói cách khác, ít nhất Phù Tang Thụ cũng có Tiên Đế Chi Tư!
Hắn lập tức đi tới trước Phù Tang Thụ, A Đại, Tiểu Nhị, Hắc Ngục Kê đang tu luyện trên cây vẫn chưa nhận ra Phù Tang Thụ có điều bất thường.
Hàn Tuyệt thăm dò thần thức vào trong cây để giao lưu với Phù Tang Thụ.
Phù Tang Thụ rất căng thẳng nhưng không bài xích Hàn Tuyệt.
Dù sao cũng là Thái Cổ Thần Thụ cường đại, trong quá trình mở mang linh trí nó đã học hỏi được ngôn ngữ của phàm nhân, có thể giao tiếp với con người.
Không có bất cứ trở ngại nào, khi kết thúc cuộc giao tiếp Phù Tang Thụ đã nhận Hàn Tuyệt làm chủ.
Phù Tang Thụ chưa thể hóa hình ngay, chỉ khi nó đạt được cảnh giới cao hơn nữa mới có thể hóa hình.
“Được rồi, ngươi chào hỏi mọi người đi.”
Hàn Tuyệt bỗng nhiên cười nói khiến mọi người xung quanh giật mình.
Ai cơ?
Đám đệ tử nghi hoặc, tò mò nhìn khắp bốn phía.
Chỉ thấy Phù Tang Thụ bắt đầu rung lên phát ra giọng nói như tiếng trẻ con: “Chào mọi người, ta là Phù Tang Thụ, sau này mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn... Cảm phiền mấy nhân vật trên cây không được nằm lên người ta.”
Hắc Ngục Kê, A Đại, Tiểu Nhị đều giật mình, lũ lượt nhảy xuống.
“Phù Tang Thụ thành tinh?” Chu Minh Nguyệt ngạc nhiên hô lên.
Tuần Trường An lại rất bình tĩnh giống như đã biết từ sớm.
Những người khác rối rít vây quanh, mồm năm miệng mười bàn tán.
Hàn Tuyệt không lẫn vào trong đó mà trở về Tiên Thiên động phủ tiếp tục tu luyện.
Phù Tang Thụ thành tinh là chuyện tốt, mặc dù nó chưa hóa hình nhưng chí ít vẫn có thể bảo vệ Ẩn Môn đảo.
Thoáng chốc Ẩn Môn đảo lại nhộn nhịp hẳn lên.
Hàn Tuyệt tu hành được năm năm lại nhảy ra khỏi m gian, đi tiếp đón những đại năng mà Bạch Y Phật đã liên hệ.
Hắn đã đánh xuống Ấn Ký Lục Đạo ở phần hư không Diêu giới ngày xưa, nên rất dễ tìm.
Trong hư không có hơn một ngàn tu sĩ tụ tập, tất cả đều là người từ Tiên giới hạ phàm, kẻ nào kẻ nấy đều rất chờ mong.
“Sao Thần nhân gian còn chưa tới?”
“Chậc chậc, không ngờ hắn có thể dời cả một vùng thế giới đi.”
“Xích Vân Tiên đã mạnh đến thế sao?”
“Không phải Xích Vân Tiên, Xích Vân Tiên đã vẫn lạc từ lâu, Thần nhân gian hiện tại vô cùng thần bí.”
“Ai, ai ngờ thế hệ chúng ta lại phải hứng chịu Vô Lượng đại kiếp, đúng là tai ương!”
Các tu sĩ bàn tán sôi nổi, tất cả đều rất tò mò về Hàn Tuyệt.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Hàn Tuyệt cũng hiện thân. Lúc đầu mọi người đều không để mắt đến hắn, chỉ tưởng rằng hắn cũng giống với bọn họ.
Hàn Tuyệt không thể không bộc lộ ra khí thế Tiên Đế trấn áp hư không. Tất cả mọi người rối rít quay đầu nhìn về phía hắn.
“Còn có ai không?”
Hàn Tuyệt hỏi, ánh mắt nhìn lướt qua đám tu sĩ.
Người có tu vi cao nhất mới chỉ là Thái Ất Huyền Tiên, ngay cả Thái Ất Kim Tiên cũng không có một ai.
Trong lòng Hàn Tuyệt rất thất vọng. Nhưng nghĩ lại Thái Ất Kim Tiên vốn đã rất khó đạt được, ở Thiên Đình cũng rất được trọng dụng.
Không ai trả lời Hàn Tuyệt, Hàn Tuyệt cũng lười đợi thêm. Hắn vung tay áo lên thu hơn ngàn người vào trong Diêu giới để Bạch Y Phật đón tiếp rồi xoay người rời đi.
Sau khi rời khỏi Ẩn Môn đảo, Hàn Tuyệt cảm thấy rất không an toàn, định bụng về sớm chút.
“Chờ chút!”
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Hàn Tuyệt quay đầu nhìn lại, thấy Khương Dịch chân đạp Thái Ất Chân Hỏa bay tới.
Hàn Tuyệt cảnh giác, không phải Khương Dịch đến báo thù cho Đại Tự Tại Kim Ô Thần Đế chứ?
Không đúng, hai người này vốn có thù oán.
Hàn Tuyệt hỏi: “Sao đạo hữu lại ở chốn này?”
Khương Dịch nổi giận đáp: “Còn không phải đến tìm ngươi sao, định nói cho ngươi biết một chuyện vô cùng tốt, ai biết tới nơi lại không thấy ngươi đâu. May mà có một đám phàm nhân đang đợi ngươi.”
“Chuyện vô cùng tốt là chuyện gì?”
“Đại Tự Tại Kim Ô Đế vốn đang truy sát ngươi đã chết!”
“Cái gì? Thật không?”
Hàn Tuyệt mừng như điên, vẻ mặt khó có thể tin được.
Khương Dịch vui sướng trong lòng, cười nói: “Ta đã bỏ ra không ít sức lực, biết tin ngươi bị hắn truy sát, ta lập tức đi tìm hắn, nhưng hắn lại không nể mặt ta.”
Sau đó ngươi suýt bị đánh chết?
Hàn Tuyệt âm thầm phỉ nhổ, nhưng mặt ngoài lại cảm kích nói: “Đa tạ đạo hữu!”
Khương Dịch khoát tay: “Không cần, ta tìm ngươi còn có một chuyện nữa, có phải gần đây ngươi trốn ở m gian? Ta muốn tới m gian xử lý một chuyện, ngươi có thể giúp không?”
“Chuyện gì? Cứ nói ra đừng ngại!”
“Tổ Vu Tháp, Kim Ô thần tộc bọn ta muốn tìm vật này, nếu ngươi có thể tìm giúp ta, ta chắc chắn sẽ không để ngươi chịu thiệt.”
“Ta thực sự không biết.”
Khương Dịch cau mày nói: “Vậy ngươi thăm dò giúp ta, ta không muốn tới thẳng m gian, ta còn phải đi khiêu chiến thiên kiêu tranh đoạt vận khí.”
“Được rồi, ta sẽ giúp ngươi.”
“Ừ, sau này dùng nó để liên lạc.”
Khương Dịch lấy một miếng lệnh bài ra đưa cho Hàn Tuyệt, trên lệnh bài có khắc hình Kim Ô.
Cứ tạm gọi cái này là Kim Ô Lệnh.
Hàn Tuyệt nhận xong định rời đi.
“Chờ chút, có thể kể cho ta nghe một câu chuyện không?” Khương Dịch gọi Hàn Tuyệt lại, cười ha hả nói.
Thì ra đây mới là trọng điểm?
Hàn Tuyệt thầm mắng, sau đó trong đầu hắn bỗng lóe lên một suy nghĩ lớn mật.
Cơ hội tốt!
Hàn Tuyệt nghiêm mặt nói: “Đứng đây kể chuyện không hay lắm, ta sợ có người nghe thấy lại gây ra rắc rối không cần thiết.”
Khương Dịch nhướng mày, mặt mũi hớn hở, hắn ta muốn nghe một câu chuyện có thật.
Hắn ta bèn lấy một khối ngọc Như Ý ra đặt lên đỉnh đầu, ngọc Như Ý phát sáng bao phủ hai người.