Chương 421: Đoạn Hồng Trần quy thuận, Hàn Mệnh không cam lòng
Khí vận ở Diêu giới đều rơi xuống người Hàn Tuyệt. Nên dù không nhập kiếp, nhưng vận khí của Hàn Tuyệt vẫn luôn tăng lên.
Thời trời thấm thoát.
Đã bốn mươi năm trôi qua.
Một ngày này, Hàn Tuyệt đặt Ách Vận Thư xuống, đứng dậy đi ra khỏi động phủ.
Các đệ tử đang tự tu luyện hoặc đang tiến hành mô phỏng thí luyện.
Đồ Linh Nhi và Lệ Dao ngồi đối mặt nhau, tiến hành mô phỏng thí luyện. Từ khi có được Tổ Vu Tháp thực lực của Đồ Linh Nhi tăng vọt, ngoại trừ Tiên Đế, không ai có thể công phá phòng ngự của Tổ Vu Tháp. Lệ Dao, Mộ Dung Khởi không tin, thường tìm đến Đồ Linh Nhi khiêu chiến.
Cảm nhận được khí tức của Hàn Tuyệt, Hắc Ngục yêu quân bỗng hiện thân trước mặt hắn, nói: “Môn chủ, Hoàng Tuyền có động tĩnh!”
Động tĩnh?
Hàn Tuyệt vừa nghe lập tức tràn thần thức ra.
Chỉ thấy trên Hoàng Tuyền mênh mông chẳng biết từ lúc nào đã bắt đầu nổi sóng cuồn cuộn, không có gió lớn lại có sóng to, cực kỳ quỷ dị.
Hàn Tuyệt cau mày, hắn quét thần thức xuống dưới đáy Hoàng Tuyền.
Hoàng Tuyền sâu không thấy đáy, mặc dù Hàn Tuyệt là Tiên Đế nhưng thần thức vẫn không thể xuyên qua Hoàng Tuyền.
Qua một lát Hàn Tuyệt vẫn chưa tìm ra nguyên nhân, không khỏi nói: “Ngươi thấy thế nào?”
Hắc Ngục yêu quân cười khổ: “Ta biết sao được, trước đây ta rất hiếm khi đến m gian, m gian rất tà môn, ta cảm thấy m gian còn nguy hiểm hơn cả Tiên giới.”
Hàn Tuyệt suy nghĩ một lúc mới nói: “Ngươi quan sát nhiều hơn chút, có bất kỳ tình huống gì tùy thời thông báo cho ta.”
“Đã hiểu.”
Hắc Ngục yêu quân đồng ý chuyện này, nhưng hắn ta cũng không rời đi mà đứng trước mặt Hàn Tuyệt, muốn nói lại thôi.
Hàn Tuyệt liếc nhìn hắn ta, hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì cứ nói!”
Hắc Ngục yêu quân cắn răng: “Ta muốn đưa Hắc Ngục Kê đi. Hắc Ngục Phượng Hoàng tộc bọn ta có tộc địa, ta hi vọng hắn có thể được tộc địa tẩy lễ, triệt để lột xác thành Hắc Ngục Phượng Hoàng.
Hắn ta cũng biết tật xấu của Hắc Ngục Kê, tên này rất e ngại bên ngoài.
Đây không phải chuyện tốt!
Hàn Tuyệt cau mày nói: “Lượng kiếp đã tới, ra ngoài rất dễ dính đến nhân quả. Đừng ra ngoài. Đợi khi lượng kiếp kết thúc rồi lại nói. Chẳng lẽ ngươi muốn Hắc Ngục Phương Hoàng tộc chôn thây trong lượng kiếp? Lượng kiếp lần này không giống trước đây, đây là lượng kiếp trước nay chưa từng có, cực kỳ nguy hiểm.”
Hắn nói rất nghiêm trọng, Hắc Ngục yêu quân bị dọa vội vã xua tay, không dám nghĩ tới chuyện ra ngoài nữa.
Cẩn thận nghĩ lại thấy cũng đúng, tính khí có quan trọng bằng tính mạng không?
Hắc Ngục yêu quân thầm mắng bản thân, thiếu chút nữa đã bị Thiên Đạo đầu độc.
Vẫn là môn chủ thấu đáo.
Bản thân mình nhất định không được ra ngoài!
Sống sót mới là quan trọng nhất.
Sau đó Hàn Tuyệt đi xem tình hình phát triển của Phù Tang Thụ một chút rồi quay trở về Tiên Thiên động phủ tu luyện.
Ngộ Đạo Kiếm cũng theo hắn vào phủ, nàng mở miệng nói: “Chủ nhân, pháp bảo của Linh Nhi quá lợi hại, người có pháp bảo nào lợi hại để ta đấu với nàng không?”
Hàn Tuyệt thản nhiên đáp: “Không có, đó là Chí Bảo của Vu tộc người ta, ngươi chỉ có thể trách bản thân không có bối cảnh cường đại.”
Ngộ Đạo Kiếm bĩu môi.
Hàn Tuyệt cười nói: “Dù sao ngươi cũng luôn đi theo ta, cần gì nghĩ đến chuyện chiến đấu, đợi đến khi tu vi của ngươi tăng lên, tác dụng của pháp bảo sẽ yếu đi.”
“Thế à?”
Ngộ Đạo Kiếm không tin, có chút không cam lòng.
Từ khi Đồ Linh Nhi có được Tổ Vu Tháp, khỏi phải nói nàng uy phong cỡ nào, lập tức trở thành người mạnh nhất trong đám đệ tử, ai cũng không đánh lại nàng.
Hàn Tuyệt vời tay nói: “Lại đây, ta đích thân dạy ngươi tu luyện Thông Thiên Kiếm Đạo, đợi đến khi ngươi luyện thành, Đồ Linh Nhi sẽ không còn là đối thủ của ngươi.”
Ngộ Đạo Kiếm vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, lập tức sáp đến.
Hàn Tuyệt bắt đầu cầm tay chỉ bảo nàng, truyền thụ cho nàng kinh nghiệm của bản thân.
Một năm sau.
Ngộ Đạo Kiếm trở về bồ đoàn của mình, bắt đầu lĩnh ngộ Thông Thiên Kiếm Đạo.
Hàn Tuyệt thì đưa ý thức vào bên trong Hồng Mông thế giới.
Thần hồn của Đoạn Hồng Trần đã vô cùng yếu ớt, Hàn Tuyệt chỉ cần một ý niệm đã thể bóp nát.
Có điều dẫu sao tên này cũng là nhất chuyển Tiên Đế, giết hắn ta đi thì thật đáng tiếc.
Hàn Tuyệt đã đánh Ấn Ký Lục Đạo vào sâu trong linh hồn Đoạn Hồng Trần, sau này có thể khống chế sinh tử của hắn ta.
“Ngươi muốn sống không?”
Giọng nói của Hàn Tuyệt vang lên bên trong Hồng Mông thế giới, Đoạn Hồng Trần vốn sắp tan biến nghe được, lập tức bừng tỉnh, hắn ta vội vã kêu lên: “Ta muốn! Ta muốn!”
“Cầu xin ngài tha cho ta!”
“Chỉ cần ta được sống, ta sẽ làm trâu làm ngựa cho ngài!”
Hàn Tuyệt nghe xong không kìm được hỏi: “Vậy ngươi hận ta không?”
“Không hận, tuyệt đối không hận!”
“Ngươi không thành tâm. Sở dĩ ta trấn áp ngươi là vì ngươi muốn cứng rắn cướp lấy đệ tử của ta, nếu đổi lại là ngươi, ngươi có bỏ qua cho ta không?”
“Ta thật sự không hận, ta sai rồi, ta đã biết mình sai rồi...”
“Ai!”
Hàn Tuyệt thở dài một hơi, xem ra có rất ít Hỗn Nguyên Thiên Ma có tính cách như này.
Đoạn Hồng Trần cuống lên, hắn ta không thể chống đỡ được bao lâu nữa.
Chờ chút!
Chẳng lẽ đối phương có thể nhìn thấu tâm tư?
Đoạn Hồng Trần vội vã vứt bỏ oán hận trong lòng, ảo tưởng sống sót qua kiếp nạn sẽ hạnh phúc tới cỡ nào, kết quả là...
【 Đoạn Hồng Trần có ấn tượng tốt với ngươi, trước mắt độ thiện cảm là tam tinh 】
Tam tinh?
Cũng được!
Hàn Tuyệt vội mở mắt, vung tay phải lên kéo hồn phách của Đoạn Hồng Trần ra ngoài.
Đoạn Hồng Trần nhìn thấy cảnh vật trước mắt, ngẩn người, không tin vào đôi mắt của chính mình.
Hàn Tuyệt mở miệng nói: “Kể từ hôm nay ngươi sẽ ở trên đảo, không được rời đi, nghiêm túc tu dưỡng tâm tính, trong lòng phải có kính nể, bằng không ngươi có ra ngoài cũng sẽ chết trong tay người khác.”
Nghe vậy, Đoạn Hồng Trần như bừng tỉnh, hắn ta rối rít bái tạ Hàn Tuyệt.
【 Hảo cảm của Đoạn Hồng Trần với ngươi lại tăng lên, trước mắt độ thiện cảm là ngũ tinh 】
Hàn Tuyệt thỏa mãn, thế này còn được!
Trong giới tu hành khó có thể tha cho kẻ địch một con đường sống, bởi vì làm vậy chẳng khác nào thả hồ về rừng, tự tạo thêm nguy cơ tiềm ẩn cho mình.