Chương 439: Thiên Đế cũng phải cung phụng ta! (2)
Nhìn thấy Lý Huyền Áo bị nguyền rủa ra sự cố, Hàn Tuyệt an tâm.
Hắn chú ý tới Kỷ Tiên Thần lại có thể giết được thiên địa chi tử, có gì đó là lạ.
Nhưng thiên địa chi tử cũng không thể tính là ngoại hạng, có lẽ là thiên địa chi tử đến từ thế gian?
Không hổ là người ứng kiếp, Hàn Tuyệt rất chờ mong, không biết hắn ta sẽ mạnh cỡ nào trong lượng kiếp.
"Hi vọng ngươi có thể sống sót."
Hàn Tuyệt như vậy nghĩ.
Hắn cũng không hy vọng sau khi lượng kiếp này kết thúc, các bạn tốt của hắn đều chết sạch.
Hàn Tuyệt tiếp tục nguyền rủa Thiên Đạo Phật Tổ, Yêu Đế.
Nguyền rủa xong toàn bộ, hắn mới tiếp tục tu luyện.
Tranh thủ khiến bản thân mình càng cường đại hơn một chút trước khi nghe đạo!
...
Đại khái chừng hai mươi năm trôi qua.
Cuối cùng Thiên Đế cũng liên hệ với Hàn Tuyệt, yêu cầu Hàn Tuyệt trực tiếp tiến về hư không Diêu giới, hắn ta sẽ tới đó đón Hàn Tuyệt.
Hàn Tuyệt triệu tập các đệ tử, nói chuyện bản thân mình phải ra ngoài.
"Chậc chậc, nghe đạo ở tam thập tam trọng thiên ngoại, môn chủ, đây là đại cơ duyên. Trước đây khi ta còn ở Yêu Đình cũng không tìm được cơ hội đi nghe đạo như vậy." Hắc Ngục yêu quân hâm mộ nói.
Đoạn Hồng Trần cũng lộ ra vẻ ước ao. Mặc dù hắn ta đã ngủ say một đoạn thời gian, nhưng vào thời đại của hắn ta, có thể tiến về tam thập tam trọng thiên ngoại đều là hạng đại năng.
Những đệ tử khác lại rất tò mò, không biết cảnh tượng tam thập tam trọng thiên ngoại sẽ ra sao.
Hàn Tuyệt nói: "Sau khi ta trở về sẽ kể lại cho các ngươi, ta đi trước."
Nói xong, hắn trực tiếp nhảy ra khỏi m gian.
Tất cả đệ tử đều vây quanh Hắc Ngục yêu quân, nghe hắn ta kể về truyền thuyết về tam thập tam trọng thiên ngoại.
Hàn Tuyệt có để lại Thiên Chi Khôi Lỗi trong Tiên Thiên động phủ, phòng ngừa Ẩn Môn đảo xảy ra bất trắc.
Thật lâu sau.
Hàn Tuyệt một đường dịch chuyển, cuối cùng cũng đến hư không Diêu giới lúc trước.
Không bao lâu sau, Thiên Đế xuất hiện.
Bên cạnh Thiên Đế còn có hai người, chính là Đại Thần Tướng và Long Quân.
Đại Thần Tướng uy vũ bất phàm giống như trong tưởng tượng của Hàn Tuyệt.
Long Quân cũng rất uy vũ, khá giống Long Thiện, Long Hạo, nhưng khí thế trầm ổn điềm tĩnh hơn.
Đây là lần đầu tiên ba người gặp nhau, Thiên Đế giới thiệu đơn giản, sau đó vung tay áo cuốn ba người đi.
Bọn hắn tiến vào một vùng không gian thần bí mà lóa mắt. Cả ba người được pháp lực của Thiên Đế bao phủ, mọi thứ xung quanh đang nhanh chóng lùi về phía sau, hệt như đang du hành trong đường hầm thời không.
Đại Thần Tướng nhìn chằm chằm Hàn Tuyệt, cười nói: "Không nghĩ tới ngươi cũng có ngày chịu đi ra ngoài, ta đã nghe rất nhiều sự tích về ngươi."
Long Quân cũng rất tò mò.
Hắn ta là Thái Tử Thiên Đình, đương nhiên cũng được Thiên Đế tín nhiệm, cũng từng nghe Thiên Đế nhắc đến Hàn Tuyệt.
Hàn Tuyệt ho khan một tiếng, nói: "Chủ yếu là ta sợ chết, nhưng lần này không thể không nể mặt Thiên Đế bệ hạ."
Thiên Đế nói khẽ: "Tiểu tử này còn cự tuyệt trẫm, nếu không phải trẫm ép buộc hắn đến, hiện tại các ngươi đã không thể nhìn thấy hắn."
Hàn Tuyệt xấu hổ.
Đại Thần Tướng, Long Quân dở khóc dở cười.
Tên này thật đúng là quái nhân!
Trên quãng đường tiếp sau, Hàn Tuyệt cũng không nói nhiều. Hắn cực kỳ căng thẳng, rất sợ có đại năng đột nhiên xuất thủ.
Đại Thần Tướng, Long Quân và Thiên Đế lại trò chuyện rất vui vẻ.
Hàn Tuyệt thầm sốt ruột, có cảm giác như lúc ngồi trên xe buýt lại thấy hành khách khác cứ nói chuyện trời đất với tài xế mãi.
"Ngươi đang sợ cái gì? Sao phải căng thẳng như vậy!" Thiên Đế liếc nhìn Hàn Tuyệt một hồi, hừ nói.
Hắn ta cảm thấy mình không được người tín nhiệm.
Trẫm đích thân dẫn ngươi đi, ngươi còn sợ bị tập kích?
Trong lòng ngươi, trẫm có thực lực thế nào?
Hàn Tuyệt nói: "Cẩn thận một chút cũng không thừa, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất."
Long Quân lắc đầu bật cười.
Đại Thần Tướng gật đầu tán thành.
Thiên Đế không nói thêm gì nữa.
Đại khái khoảng chừng nửa canh giờ sau, bọn hắn đã tới trời cao, lướt gió mà lên.
Tầng tầng biển mây bị bọn hắn xuyên qua. Hàn Tuyệt ngẩng đầu nhìn lại, bầu trời cao đến mức phảng phất như vĩnh viễn không có điểm dừng.
"Rốt cuộc bầu trời Tiên giới cao tới cỡ nào?"
Trong lòng Hàn Tuyệt rất hiếu kỳ.
Ngay sau đó, Hàn Tuyệt cảm thấy mình vừa xuyên qua một tầng áp lực vô hình. Đột nhiên bầu trời cao lên, cũng không còn xanh thẳm như vậy nữa.
Xuyên qua từng tầng từng tầng trời, Hàn Tuyệt cảm thấy áp lực.
Giờ phút này, hắn có cảm giác như mình đang đi trên trường hà kiếm đạo, càng tiến về phía trước áp lực càng lớn.
Đại khái xuyên qua chừng mười tám tầng áp lực, bầu trời trở nên âm u, sấm sét chớp động, Hàn Tuyệt mơ hồ nhìn thấy được từng đầu lôi long tung hoành trong biển mây, cực kỳ tráng lệ.
Một đường hướng lên, trong lúc bất tri bất giác, Hàn Tuyệt đã đi tới nhị thập thất trọng thiên.
Nhị thập thất trọng tiện, mưa to như trút nước, đây chính là Pháp Vũ, có thể ăn mòn pháp lực, dù là Tiên Đế cũng không thể chống cự được lâu.
Khi Hàn Tuyệt nghe thấy lời giới thiệu của Thiên Đế, không khỏi kinh hãi.
Chỉ là nhị thập thất trọng thiên đã khủng bố như thế, vậy tam thập tam trọng thiên sẽ có quang cảnh như thế nào?
Đồng thời, trong đầu hắn nảy sinh một suy nghĩ.
Ở đây tu luyện chắc chắn sẽ không bị ai quấy rầy!
Chẳng trách đám đại năng kia đều trốn ở thiên ngoại.
"Chờ ta thành tựu Đại La, ta cũng chuyển đến nơi này, rời xa tranh đấu lộn xộn của chư thiên."
Hàn Tuyệt yên lặng nghĩ, trong mắt tràn ngập chờ mong.
Rất nhanh, bọn hắn xuyên qua tam thập trọng thiên. Tới nơi này, Hàn Tuyệt cảm nhận được uy áp của Thiên Đạo, cực kỳ đè nén, khiến hắn hãi hùng khiếp vía.
Đưa mắt nhìn lại, cái gì cũng không nhìn thấy, rất giống hư không, nhưng trong vô hình lại tràn ngập một luồng lực lượng quỷ dị mà cực kỳ áp bách, khiến Hàn Tuyệt rất khó chịu.
Tam thập nhất trọng thiên!
Thiên khung như hoàng hôn, không có mặt trời, thê mỹ như họa, cảm giác áp bách kia cũng biến mất theo.
Tam thập nhị trọng thiên!
Hàn Tuyệt không cách nào thấy vật. Lúc lại mở mắt lần nữa, bên tai hắn truyền đến giọng nói của Thiên Đế: "Đã tới tam thập tam trọng thiên."