Chương 449: Hoàng Tôn Thiên lòng chua xót, Chí Tôn nhập Thiên Đình (1)
【 Độ thiện cảm của Đạo Chí Tôn đối với ngươi lại tăng lên, trước mắt độ thiện cảm là tứ tinh 】
Hả?
Vì sao độ thiện cảm lại tăng lên?
Chắc là Thiên Đế đã cứu được Đạo Chí Tôn?
Hàn Tuyệt xem xét hòm thư, đều là động thái bị tập kích, không cách nào xác định xem Đạo Chí Tôn đã được cứu hay chưa.
Chờ một chút.
Qua một thời gian ngắn nữa lại hỏi Thiên Đế xem sao.
Hàn Tuyệt nghĩ như vậy.
"Sư phụ, đồ nhi cầu kiến."
Giọng nói của Tô Kỳ bay tới từ ngoài động phủ, Hàn Tuyệt không thể không cất Ách Vận Thư.
"Vào đi."
Hàn Tuyệt vừa nói vừa đóng cấm chế trong động phủ.
Tô Kỳ bước nhanh đi vào, quỳ xuống trước mặt hắn.
Hàn Tuyệt chú ý tới hai đầu lông mày của hắn ta có hắc khí mắt trần cũng có thể thấy được vờn quanh, không thích hợp.
"Ngươi xảy ra chuyện rồi?" Hàn Tuyệt hỏi.
Tô Kỳ hồi đáp: "Cũng không thể tính là xảy ra chuyện, gần đây sau khi đột phá, đệ tử nhớ lại chuyện kiếp trước. Sư phụ, hóa ra ta là thiên sinh ách vận, ta sợ nếu mình tiếp tục ở lại nơi này sẽ gây họa cho..."
Hàn Tuyệt hoàn toàn thất vọng: "Đừng nói những lời này, vi sư không quan tâm, một ngày vi sư chung thân vi phụ, sư phụ vĩnh viễn sẽ không ghét bỏ ngươi."
Nghe vậy, Tô Kỳ cảm động, hốc mắt hơi đỏ lên.
Đời trước hắn ta bị Tiệt Giáo đuổi tới Thiên Đình, sau lại bị Thiên Đình đuổi xuống thế gian, từ xưa tới nay chưa từng có ai chăm sóc hắn ta như Hàn Tuyệt.
Hàn Tuyệt hỏi: "Vận rủi chi lực của ngươi có thể tu luyện được không?"
Gần nhất tu vi của Tô Ky có vẻ hơi rớt lại phía sau, Hàn Tuyệt cũng không hy vọng như thế.
Hắn muốn tiểu tử này tiếp tục biến cường, ngày sau lại tai họa kẻ thù của hắn!
"Quả thật có thể, đây cũng là nguyên nhân thứ hai khiến đệ tử đến tìm ngài. Đệ tử muốn rời khỏi Ẩn Môn đảo, đi tăng cường vận rủi của chính mình. Đệ tử trời sinh đã là hóa thân của vận rủi, không cách nào vứt bỏ vận rủi, chỉ có thể thuận theo."
Tô Kỳ nghiêm túc nói. Hắn ta giương mắt nhìn về phía Hàn Tuyệt, hi vọng sư phụ có thể đồng ý.
Hắn ta tiếp tục nói: "Nếu đệ tử gặp phải nguy hiểm, tuyệt đối sẽ không liên luỵ Ẩn Môn, cũng sẽ không làm phiền sư phụ. Sư phụ đã đối xử rất tốt với đệ tử, chỉ có điều đệ tử cảm giác được nếu cứ tiếp tục bế quan tu luyện không thích hợp với đệ tử."
Hàn Tuyệt trầm mặc.
Tô Kỳ bất an vô cùng, sợ Hàn Tuyệt nổi nóng.
Hàn Tuyệt mở miệng hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"
Tô Kỳ nghĩ nghĩ, nói: "Hẳn là sẽ rời khỏi Tiên giới. Đệ tử có thể cảm giác được ở bên ngoài Tiên giới có một khu vực đang triệu hoán đệ tử. Lúc trước ở Thần Cung đệ tử đã từng tìm hiểu thử, trừ chư thiên vạn giới lấy Tiên giới làm trung tâm ra còn có Lĩnh Vực khác, tỷ như Hắc Ám Cấm Khu, Quy Khư Thần Cảnh… Luôn có nơi có thể để đệ tử tu hành vận rủi."
Hàn Tuyệt nói: "Nhịn không được sao? Chờ lượng kiếp kết thúc lại rời đi."
Tô Kỳ nói: "Bây giờ còn có thể nhịn, nhưng từ khi lượng kiếp mở ra, đệ tử vẫn luôn cảm thấy phiền muộn, đệ tử lo lắng chờ khi lượng kiếp diễn hóa đến giai đoạn kịch liệt, đạo tâm của đệ tử có thể sẽ sụp đổ. Chỉ sợ lúc ấy sẽ xuất hiện tình huống ngay cả đệ tử cũng không cách nào đoán trước được..."
Sẽ mất khống chế?
Hàn Tuyệt nhíu mày.
Tô Kỳ tiếp tục nói: "Sư phụ không cần lo lắng cho đệ tử, đệ tử nhất định sẽ tuân theo lý niệm của ngài, tuyệt không gây chuyện thị phi."
Nói đến nước này, Hàn Tuyệt cũng không tiện ngăn cản thêm.
Cuối cùng, hắn đồng ý thả Tô Kỳ đi, cũng để các đệ tử tụ họp một chút.
Tô Kỳ kể lại kiếp trước của mình, chúng đệ tử nghe mà tâm trạng nặng nề.
Không nghĩ tới ngay cả Tô Kỳ thường xuyên bế quan cũng có kiếp trước nặng nề như vậy.
Sau khi gặp nhau trò chuyện mấy ngày, Hàn Tuyệt mới đưa Tô Kỳ đến Dương gian.
Nhìn về phía bóng lưng Tô Kỳ đã đi xa, trong lòng Hàn Tuyệt cảm khái vạn phần.
Lại đưa tiễn một vị đệ tử.
Muốn để các đệ tử một mực bế quan khổ tu như mình, thật rất khó.
Long Hạo là vì Thiên Đình.
Tô Kỳ là vì chính mình.
Hàn Tuyệt chỉ có thể chúc phúc cho bọn hắn.
Thở dài một tiếng, sau đó Hàn Tuyệt nhảy về m gian, cấp tốc trở lại Ẩn Môn đảo.
Việc Tô Kỳ rời đi cũng kích thích đám đệ tử Ẩn Môn.
So với Tô Kỳ, bọn hắn càng may mắn hơn nhiều, không cần bị ép phải rời khỏi sư môn.
Hàn Tuyệt cũng thế.
Nếu hắn đủ mạnh, hắn có thể trợ giúp Tô Kỳ trấn áp vận rủi, khiến mọi người không bị ảnh hưởng.
...
Tiên giới, Kim Giải đảo.
Hoàng Tôn Thiên từ chân trời bay về phía Kim Giải đảo, đứng từ xa xa nhìn qua Kim Giải đảo, hắn ta thở dài một hơi.
Rốt cục cũng trở về!
Tiên giới quá lớn, nếu không có đại năng tương trợ, cho dù là Thái Ất Chân Tiên cảnh như hắn ta cũng phải bay thật lâu.
Không sai.
Hoàng Tôn Thiên đã đạt tới Thái Ất Chân Tiên cảnh.
Từ sau Tiên Tư đại hội, hắn ta lôi kéo đệ tử Tiệt Giáo, dựa vào mồm mép và chân thành, đạt được truyền thừa của trưởng lão Tiệt Giáo, tu vi có thể nói là đột nhiên tăng mạnh.
Trừ tu vi của bản thân, hắn ta còn có thu hoạch khác.
Rất nhanh Hoàng Tôn Thiên đã nhập đảo. Bạch Hạc lập tức bay đến trước mặt hắn ta, quan tâm hỏi: "Trong Tiên tư đại hội, ngươi biểu hiện thế nào?"
Hoàng Tôn Thiên rơi xuống trước đạo quán, hững hờ nói: "Tạm được, không tính là xuất chúng nhưng cũng không kéo chân sau của Tiệt Giáo."
Bạch Hạc thở dài một hơi, cười nói: "Hay lắm tiểu tử, ta không nhìn lầm ngươi."
Hoàng Tôn Thiên bỗng nhiên dừng bước lại, quay người nhìn về phía Bạch Hạc, mặt không chút thay đổi nói: "Kể từ hôm nay, đệ tử Kim Giải đảo không được ra ngoài, tất cả đều tu luyện trong đảo, kể cả ngươi."
Bạch Hạc sửng sốt, trầm giọng nói: "Ngươi đang ra lệnh cho ta? Ngươi có thể có được ngày hôm nay, còn không phải nhờ ta đến đỡ ngươi? Làm sao? Đi Tiên Tư đại hội một chuyến liền..."
Nó còn chưa nói xong, bỗng nhiên nằm xuống.
Chỉ thấy Hoàng Tôn Thiên móc một tấm lệnh bài ra, lệnh bài này đen kịt, có khắc hình Kỳ Lân. Dường như dáng người của Kỳ Lân đang biểu đạt một chữ.
Bạch Hạc cả kinh nói: "Sao ngươi lại có Trưởng Lão Lệnh?"