Chương 451: Thần Cung Đổi Chủ, Tiệt Giáo Giáo Chủ
"Thiên Đế! Hắc Ám Cấm Chủ! Nếu bản tọa không giết các ngươi thật uổng phí một đời tu đạo!"
Thần Cung chi chủ rất phẫn nộ.
Sau khi gào thét một hồi, hắn ta không thể không tiếp tục vận công chữa thương.
Lực lượng nguyền rủa của Hắc Ám Cấm Chủ quá mạnh, khiến hắn ta thiếu chút nữa nảy sinh tâm ma. Cộng thêm việc biết được Đạo Chí Tôn đã gia nhập Thiên Đình, lửa giận công tâm, thương thế càng nặng hơn.
Lúc này, một luồng gió thổi vào trong đại điện, hóa thành một nam tử mặc bạch bào.
Nam tử mặc bạch bào nhìn chằm chằm Thần Cung chi chủ, trầm giọng nói: "Sư đệ, Đạo Chí Tôn bị ngươi bức phải rời đi rồi?"
Thần Cung chi chủ vừa thấy hắn ta, thần sắc khẽ biến, cắn răng nói: "Ta không ép buộc hắn!"
"Hắn bị Yêu Đế bắt, vì sao ngươi không cứu? Không có chuyện ngươi biết việc này muộn hơn Thiên Đình, đúng không?"
"Ta... Ta chỉ là..."
Sắc mặt của Thần Cung chi chủ thay đổi thất thường, nói ra giao dịch giữa Yêu Đế và mình.
Nam tử mặc bạch bào cả giận nói: "Hồ đồ, Tam Vực chi địa sao có thể sánh với thể chất Hỗn Độn? Chờ đại kiếp kết thúc, bao nhiêu địa vực cũng vô dụng, đều là xương trắng chất đống!"
"Thể chất Hỗn Độn đại biểu cho cái gì? Ít nhất cũng là một vị Đại La!"
"Thần Cung tuy mạnh, nhưng có thể có bao nhiêu Đại La?"
Thần Cung chi chủ bị nói đến mức biệt khuất vô cùng.
Một lúc lâu sau, hắn ta không nhịn được nói: "Thần Cung có nhiều thiên kiêu như vậy, ta chỉ để hắn nhẫn nhịn ngàn năm mà thôi. Nhưng hắn đã phản bội Thần Cung, nói rõ điều gì? Lòng dạ đáng chém!"
"Thần Cung rót bao nhiêu tâm huyết lên người Đạo Chí Tôn, vì đại nghiệp của Thần Cung, chờ ngàn năm thì thế nào?"
Oanh!
Nam tử mặc bạch bào bỗng nhiên giậm chân, một luồng uy áp kinh khủng rơi xuống trên người Thần Cung chi chủ, ép tới mức sắc mặt hắn ta lập tức thay đổi.
Nam tử mặc bạch bào lạnh lùng nói: "Xem ra vị trí Thần Cung chi chủ này giao cho ngươi thật không quá thỏa đáng, kể từ hôm nay, ta thay ngươi chưởng quản Thần Cung!"
Khuôn mặt Thần Cung chi chủ lộ vẻ không cam lòng, nhưng hắn ta cũng không dám phản bác.
...
Năm tháng như thoi đưa.
Hai mươi bảy năm sau.
Lại một lần so tài nội môn của Ẩn Môn kết thúc, Lệ Dao lực áp các đệ tử, liên tục đệ nhất.
Hàn Tuyệt biết được việc này, lại gọi Lệ Dao vào trong động phủ.
Ngộ Đạo Kiếm bị bỏ lại bên ngoài động phủ, hắn muốn tâm sự riêng với Lệ Dao.
Lệ Dao ngồi xuống trước mặt Hàn Tuyệt, có chút căng thẳng.
Lại lần nữa nhìn thấy dung nhan của Hàn Tuyệt, gương mặt nàng không khỏi đỏ lên.
Nàng nhớ tới tình cảnh lúc trước khi thi triển Thỉnh Thần Thuật triệu hoán Hàn Tuyệt, cả đời khó quên.
n cứu mạng, lại thêm việc Hàn Tuyệt đối xử rất tốt với nàng cùng với khuôn mặt hoàn mỹ kia của Hàn Tuyệt, Lệ Dao thừa nhận chính mình có tình cảm với Hàn Tuyệt.
Nhưng tình cảm kém đạo tâm, nàng không định thổ lộ, chỉ muốn tu luyện thật tốt.
"Ta chuẩn bị truyền thụ toàn bộ Thông Thiên Kiếm Đạo cho ngươi, muốn học không?" Hàn Tuyệt cười hỏi.
Hắn càng nhìn Lệ Dao càng hài lòng, phảng phất như nhìn thấy chính mình.
Cẩn thận, cẩn thận từng li từng tí lại có thiên tư tuyệt đỉnh, chiến lực cường đại!
Ánh mắt của Lệ Dao sáng lên, nói: "Muốn!"
Hàn Tuyệt cũng không già mồm, lập tức truyền thụ Thông Thiên Kiếm Đạo.
Nửa năm sau, Lệ Dao có được toàn bộ ký ức truyền thừa của Thông Thiên Kiếm Đạo, nhưng muốn tu luyện còn cần thời gian.
Hàn Tuyệt hỏi: "Ngươi thấy Ẩn Môn thế nào?"
Lệ Dao ngẩn người, nói: "Rất tốt, tốt hơn các tông môn mà ta từng gặp, đây mới là tông môn tu hành, rời xa thế tục, hai bên giao lưu đạo pháp, cùng nhau tiến bộ."
Những lời nàng nói là thật lòng. Mặc dù đệ tử Ẩn Môn thích đấu võ mồm, nhưng từ trước tới nay mọi người không làm tổn thương hòa khí, đều thích khổ tu, không có hai lòng.
A, ngoại trừ Đoạn Hồng Trần.
Đoạn Hồng Trần bị buộc bất đắc dĩ, chỉ có thể ở lại Ẩn Môn đảo.
"Lại nói tiếp, ngươi và ta còn chưa có danh phận, ngươi muốn thân phận gì trong Ẩn Môn?" Hàn Tuyệt cười hỏi.
Đã nhiều năm như vậy, độ thiện cảm của Lệ Dao với hắn đã tăng tới 5.5 tinh.
Độ thiện cảm này không chỉ đơn giản là thu đồ đệ, dù hắn muốn thu nàng làm đạo lữ, chắc hẳn nàng cũng sẽ không cự tuyệt.
Tuy Hàn Tuyệt cũng không coi trọng tình cảm nam nữ nữa, dù sao hắn cũng đã là Tiên Đế, dục vọng thân thể đã không cách nào ảnh hưởng hắn.
Lệ Dao nghe hiểu ngụ ý của Hàn Tuyệt, nói: "Ngài sắp xếp cho ta thân phận gì cũng được."
Hàn Tuyệt nhíu mày.
Có thể.
Có chút thú vị.
Hàn Tuyệt nói: "Cứ như vậy đi, ngươi tranh thủ đạt tới Đế Cảnh càng sớm càng tốt."
Lệ Dao gật đầu.
Hàn Tuyệt phất tay ra hiệu cho nàng lui ra.
Nhìn Lệ Dao, trong lòng Hàn Tuyệt vô cùng cảm khái.
Thực ra hắn cũng không có thiện cảm với Lệ Dao như với Hình Hồng Tuyền, hắn chỉ hi vọng trên con đường tu hành có thể có một vị đạo lữ vẫn luôn làm bạn với mình.
Dựa theo tình huống trước mắt, cho dù là Hình Hồng Tuyền hay là Hi Tuyền tiên tử, Thường Nguyệt Nhi, đều không thể đuổi kịp hắn trên con đường tu hành.
Hàn Tuyệt sẽ dốc hết sức trợ giúp Hình Hồng Tuyền, nhưng hết sức không có nghĩa là tuyệt đối có thể, nếu không Thiên Đế, Yêu Đế có thể nuôi dưỡng bao nhiêu phi tử Tiên Đế?
Thái Ất Kim Tiên còn dễ nói, Đế Cảnh mới thật sự là cửa ải khó khăn, phải dựa vào chính mình.
Hàn Tuyệt không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục tu luyện.
"Cũng không biết sau khi đột phá tới thất chuyển Tiên Đế, tuổi thọ sẽ tăng trưởng bao nhiêu?"
Hàn Tuyệt mong đợi nghĩ.
...
Tiên giới, hải ngoại.
Cảnh Thiên Công chân đạp phi kiếm tiến lên, phía trước là một quần đảo, tiên vụ bàng bạc che khuất bầu trời, vô số tiên cầm bay lượn thành hàng, còn có vô số đệ tử bay tới bay lui.
Nơi này chính là đạo thống chi địa của Tiệt Giáo!
Cảnh Thiên Công lao vùn vụt vào trong một rừng cây, tiếp tục đi tới, quỳ lạy trước một cánh cửa đá.
Sau cửa đá không có núi, nó lẻ loi trơ trọi đứng giữa một bãi đất trống trong rừng cây.
Cảnh Thiên Công dập đầu hành lễ, nói: "Giáo chủ."
Hắn ta hô một tiếng sau đó kiên nhẫn chờ đợi.
Một lúc lâu sau.
Một giọng nói khàn khàn truyền ra từ trong cửa đá: "Có chuyện gì?"