Chương 466: Chuẩn Thánh, Hạo Thiên thức tỉnh
Tiên khí trong Đạo Tràng tăng gấp mười, tiên thiên chi khí cũng tăng gấp đôi.
Đạo Tràng còn có thể ngăn chặn dò xét thần thức của Chuẩn Thánh.
Trận pháp đề thăng đến Thần Cảnh cũng có nghĩa, dù là cường giả Thần Cảnh tầm thường cũng chưa chắc đã có thể cứng rắn xông vào Ấn Môn đảo.
Quan trọng nhất là Đạo Tràng có thể ngăn cản thần thức của Chuẩn Thánh!
Chuẩn Thánh?
Cảnh giới nằm giữa Đại La và Thánh Nhân.
Hàn Tuyệt thầm phấn khích.
Cảm giác an toàn tăng vọt!
Cơ duyên cái gì!
Khí vận cái gì!
Tất cả đều chẳng thể sánh với một ngôi nhà tràn ngập cảm giác an toàn!
Hàn Tuyệt vô cùng hài lòng.
Cùng lúc đó, các đệ tử Ấn Môn cũng cảm nhận được tiên khí trên đảo bỗng tăng vọt. Mấy năm nay tiên khí vẫn luôn tăng, nhưng hôm nay nó lại tăng một cách bạo phát, khiến bọn hắn phải kinh ngạc.
Nhưng thấy Hàn Tuyệt không đi ra khỏi động phủ, bọn hắn lập tức hiểu ra là do Hàn Tuyệt tạo thành.
“Rốt cuộc hắn mạnh đến cỡ nào?” Kim Cương Nộ thầm kinh hãi.
Tu vi mà Hàn Tuyệt thể hiện ra chỉ là Thái Ất Chân Tiên, nhưng trong mô phỏng thí luyện, ngay cả một chiêu của Hàn Tuyệt Kim Cương Nộ cũng không đỡ nổi.
Theo Kim Cương Nộ thấy, tu vi của Hàn Tuyệt ít nhất cũng phải ở mức Thần Cảnh.
Không chỉ mình hắn ta, mà những người khác cũng cho rằng Hàn Tuyệt đã vượt qua Tiên Đế.
Dù sao trong mô phỏng thí luyện cũng xuất hiện rất nhiều Tiên Đế vượt trội hơn người.
Nếu Hàn Tuyệt không thể chiến thắng những kẻ địch kia, sao có thể mô phỏng ra thực lực chân thật của bọn hắn?
Đạo Tràng thăng cấp, trừ việc càng an toàn hơn ra, cũng khiến tốc độ tu hành của toàn bộ Ấn Môn tăng lên.
Hàn Tuyệt cách bát chuyển Tiên Đế cũng càng lúc càng gần.
…
Mười ba năm sau.
Hi Tuyền tiên tử bỗng nhiên đến bái phỏng.
Hàn Tuyệt đuổi Ngộ Đạo Kiếm ra ngoài, ở riêng với nàng.
Ở trên đảo lâu như vậy, tu vi của Hi Tuyền tiên tử đã đạt tới Thái Ất Địa Tiên. Nhưng tu vi này vẫn thuộc loại nằm đáy trong Ấn Môn đảo.
Đặt ở nhân gian trước kia, bốn ngàn năm thành tiên tuyệt đối có thể tính là thiên tư ngút trời.
Hàn Tuyệt cười, hỏi: “Tìm ta có chuyện gì?”
Hi Tuyền tiên tử nói: “Ta muốn quay về Diêu giới lịch lãm một chuyến, trăm năm sau sẽ trở lại. Ở âm ty này ta không cách nào cảm ngộ được Thiên Đạo tự nhiên.”
“Chuyện nhỏ, ngươi định khi nào lên đường?”
“Hai ngày sau đi, ta muốn trò chuyện với ngươi, tiện thể luận đạo.”
“Được.”
Hai người bắt đầu luận đạo. Nói là luận đạo nhưng thực ra chỉ có một mình Hàn Tuyệt nói chuyện.
Hi Tuyền tiên tử nhìn Hàn Tuyệt, chợt hoảng thốt.
Tựa như quay về ngày Hàn Tuyệt mới bái nhập Ngọc U phong.
Thấm thoát đã bốn ngàn năm trôi qua.
Quá khứ ngẫm lại cứ như một giấc mộng.
Cảm giác bốn ngàn năm sau khi gặp Hàn Tuyệt còn ngắn hơn mấy trăm năm mà nàng sống lúc trước. Trong suốt bốn ngàn năm này, dưới sự che chở của Hàn Tuyệt, nàng có thể yên tâm bế quan tu luyện, không cần lo lắng cho Ngọc Thanh thánh tông.
Cảm giác này rất tuyệt.
Hiện tại Hi Tuyền tiên tử chỉ muốn nhanh chóng biến cường, ít nhất tu vi không thể xếp đáy Ấn Môn nữa. Như vậy nàng mới có năng lực trả giá vì Hàn Tuyệt, mà không phải chỉ biết hưởng thụ lợi ích hắn mang tới.
Vài ngày sau.
Luận đạo kết thúc, Hi Tuyền tiên tử đột nhiên hỏi: “Hiện giờ ngươi đang có mấy đạo lữ?”
Hàn Tuyệt ngẩn người, đề tài này chuyển biến quá nhanh đi.
“Có ba người.” Hàn Tuyệt thành thật nói.
Hi Tuyền tiên tử trợn mắt.
Ngoại trừ Hình Hồng Tuyền ra, còn có nữ tử khác có quan hệ không tầm thường với Hàn Tuyệt?
Nàng không khỏi nghĩ tới Lệ Dao, Ngộ Đạo Kiếm, lập tức hiểu ra.
Nàng lặng lẽ đứng dậy rời đi.
Hàn Tuyệt nhìn bóng lưng nàng, nói: “Trong lòng ta ngươi cũng rất quan trọng. Một trăm năm sau ngươi sẽ trở lại, đúng chứ?”
Hi Tuyền tiên tử quay đầu nhìn hắn, bất đắc dĩ lên tiếng: “Diêu giới đã nằm trong tay ngươi, ngươi muốn ta trở về, chẳng phải chỉ cần một câu nói thôi sao?”
“Nếu như ngươi không muốn, sao ta dám cưỡng ép.”
“Thôi được rồi, ta có bằng lòng hay không ngươi còn không rõ sao? Nhìn như ngươi không hiểu chuyện tình cảm, nhưng theo ta thấy ngươi chỉ đang giả vờ không hiểu mà thôi, cũng chỉ có thể lừa gạt Nguyệt Nhi.”
Dứt lời, Hi Tuyền tiên tử rời khỏi động phủ.
Hàn Tuyệt sờ cằm.
Lời này nói ra…
Cứ như hắn là cặn bã nam vậy.
Ta chỉ muốn đi theo tiếng gọi của trái tim thôi, thế là sai sao?
Hàn Tuyệt nở nụ cười.
Hắn không thẹn với lương tâm, dù sao nơi này cũng chẳng phải xã hội hiện đại ở Địa Cầu, mà giới tu hành từ xưa đến nay vốn không có tục lệ một vợ một chồng.
Tuy Hàn Tuyệt dốc lòng theo đuổi trường sinh, nhưng hắn cũng không muốn khi đứng ở tận cùng trường sinh, quay đầu nhìn lại, trong mắt chứa đầy tiếc nuối.
Hắn rất tham lam.
Không chỉ muốn trường sinh, hắn còn muốn không phải để lại bất cứ hối tiếc nào.
Tất nhiên, trường sinh vẫn xếp trước tiếc nuối.
Lời của Hi Tuyền tiên tử ban nãy cũng coi như đang đáp lại tình cảm của Hàn Tuyệt, Hàn Tuyệt cũng không bất ngờ cho lắm, chỉ cảm thấy đây là chuyện hiển nhiên.
Hai người đều là người khổ tu, không có thời gian cũng chẳng có hứng thú dính lại với nhau.
Hi Tuyền tiên tử quay về thu dọn một lát, sau đó lại lần nữa trở về Tiên Thiên động phủ, Hàn Tuyệt phất tay đưa nàng vào Diêu giới.
“Trong vòng một trăm năm, đột phá bát chuyển Thiên Đế!”
Hàn Tuyệt thuận tiện tự đặt cho mình một mục tiêu nhỏ.
…
Ba mươi năm vội vã qua đi.
Hàn Tuyệt vẫn chưa đột phá, chẳng qua sẽ nhanh thôi.
Một ngày nọ.
Hắn vừa mới nguyền rủa kẻ địch xong, trước mặt đột nhiên xuất hiện một dòng nhắc nhở:
【 Hạo Thiên sinh lòng thù hận với ngươi, trước mắt độ thù hận là tam tinh 】
Hàn Tuyệt sửng sốt.
Hạo Thiên?
Hắn lập tức kiểm tra quan hệ nhân tế.
【 Hạo Thiên: Tu vi không rõ, Vô Lượng Đại Đế, từng là Thiên Đế, vì chứng đạo mà giả vờ vẫn lạc, không ngừng thu thập khí vận trong luân hồi, sau đó nhân cơ hội trốn vào trong cơ thể Thiên Đế chi tử, cùng sinh ra, một xác hai hồn. Không lâu trước đó hắn mới vừa thức tỉnh ý thức bổn nguyên, phát hiện Long Hạo kính trọng ngươi nhất, mà ngươi lại vô cùng thần bí, vì vậy hắn sinh lòng kiêng kỵ ngươi, trước mắt độ thù hận là tam tinh 】