Chương 471: Luân hồi chi mưu, sự cố chấp của Cảnh Thiên Công (1)
Đạo đồng nói: "Sư phụ gọi ngươi đến một chuyến, lần này đệ tử Tiệt Giáo cũng tới, ngươi không thể thất lễ được."
Hạo Thiên liếc mắt nhìn đạo đồng, mỉm cười gật đầu.
"Hừ, Tiệt Giáo, Xiển Giáo, trẫm phải một lưới bắt hết các ngươi!"
Đáy mắt Hạo Thiên có sát khí hiện lên, vô cùng kín đáo.
…
Đã mười năm trôi qua kể từ lần liên lạc với Khương Dịch.
Hàn Tuyệt vừa nguyền rủa vừa kiểm tra bưu kiện.
Bỗng nhiên hắn nhìn thấy một bưu kiện, cau mày lại.
【 Đồ đệ của ngươi Long Hạo đã bị đoạt xá, hồn phách bị trấn áp 】
Hàn Tuyệt vội vàng mở quan hệ nhân tế ra tra xét, phát hiện thông tin của Long Hạo đã đổi thành "trạng thái bị đoạt xá".
Lẽ nào lại có cái lý ấy!
Hạo Thiên muốn chết!
Hàn Tuyệt lập tức dừng nguyền rủa Yêu Đế, đổi thành nguyền rủa Hạo Thiên
Năm ngày sau.
Hàn Tuyệt tiếp tục dùng tuổi thọ để nguyền rủa, đồng thời liên tục theo dõi bưu kiện, sợ rủa chết cả Long Hạo.
Đại khái khấu trừ mất một ức năm thọ mệnh.
【 Đồ đệ của ngươi Long Hạo vì bị ngươi nguyền rủa mà pháp lực bạo loạn, thân thể gần như tan vỡ. Hồn phách của Hạo Thiên bị phản phệ, khiến Long Hạo lấy lại được thân thể 】
Hàn Tuyệt lập tức dừng lại.
Long Hạo quá yếu khiến Hạo Thiên cũng rất bị động.
Hàn Tuyệt nhíu mày, phải làm sao mới ổn đây.
Hạo Thiên như một quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể uy hiếp đến Long Hạo.
Hàn Tuyệt lại không thể đích thân đi đối phó Hạo Thiên, lúc này hắn chỉ có thể ám toán Hạo Thiên.
Không được.
Việc này còn phải liên hệ với Thiên Đế.
Nhưng không thể liên hệ bây giờ, rất dễ bại lộ thân phận, đợi mười năm nữa đã.
Mười năm trôi qua thật sự rất nhanh.
Hàn Tuyệt lấy Thiên Đạo Lệnh ra, bắt đầu liên hệ với Thiên Đế.
Rất nhanh giọng nói của Thiên Đế đã truyền đến: "Có chuyện gì?"
"Bệ hạ, có phải Hạo nhi đã xảy ra chuyện gì không?"
"Ừm? Ngươi cũng có cảm giác này?"
"Ừ, ta tính ra hình như Hạo nhi đang gặp nguy hiểm, hắn đang rất hoảng sợ."
"Trẫm đã biết, trẫm lập tức đi tìm nó."
Cuộc trò chuyện kết thúc.
Hàn Tuyệt thở phào một hơi nhẹ nhõm, hắn yên lòng, tiếp tục tu luyện.
Mười năm gần đây, không có thư thông báo Long Hạo lại bị đoạt xá, ảnh chân dung của Long Hạo trong bảng quan hệ nhân tế cũng vẫn còn đó.
Chắc hẳn Hạo Thiên cũng không dám làm hại Long Hạo, nếu không Hạo Thiên đã chẳng cần giữ hồn phách của Long Hạo tới mãi khi lượng kiếp kết thúc.
…
Giữa sông núi, Phương Lương nằm trong đống đá vụn trên mặt đất, sông núi trong phương viên vạn dặm xung quanh như bị nổ tung, trên không trung tràn ngập sương mù dày đặc mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Mây đen che khuất ánh mặt trời chói chang, giữa trời cao có hai bóng dáng đang tranh đấu kịch liệt, đủ loại thần thông hạ bút thành văn, khi thì cuồng phong gào thét, khi thì bạo lôi giáng xuống, tàn sát bừa bãi trong trời đất.
Một người trong đó rõ ràng là Kỷ Tiên Thần.
Kỷ Tiên Thần mang theo lôi đình vạn quân bị trấn áp, đối thủ là một đại yêu đầu trâu, trên người khoác một lớp thiết giáp nặng nề dữ tợn, cầm một cây búa to trong tay, huy động từng đợt liệt hỏa như sóng gợn, cuốn xa nghìn vạn dặm, thế không thể đỡ.
Phương Lương ôm ngực, khó khăn ngồi xuống.
Thoạt nhìn thương thế của hắn ta không nghiêm trọng mấy, nhưng thật ra pháp lực thiếu hụt, đã là nỏ mạnh hết đà.
"Tên này ít nhất cũng là nhị chuyển Tiên Đế!"
Phương Lương nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt hắn ta chợt lóe lên.
Hắn ta và Kỷ Tiên Thần đều là Thái Ất Kim Tiên, có thể đánh một trận với Tiên Đế, đương nhiên đã đến cực hạn.
Cứ tiếp tục đánh như vậy bọn hắn đều phải chết.
Phương Lương bỗng nghĩ đến Thỉnh Thần Thuật.
Suy nghĩa này vừa xuất hiện đã bị hắn ta gạt bỏ, hắn ta không thể liên lụy sư tổ thêm nữa.
Sư tổ đã cứu hắn ta hai lần, nếu lại thêm lần thứ ba, vậy hắn ta sẽ rất có lỗi với Hàn Tuyệt.
Phương Lương cắn răng, lại xông lên tham gia chiến đấu.
"Thái Ất Kim Tiên đã có được năng lực như thế, hai người các ngươi thật sự có thể tính là thiên kiêu, đáng tiếc, các ngươi đều phải chết!"
Ngưu Yêu Tiên Đế cười khinh bỉ nói, hắn ta cười to càn rỡ, tiếng cười quanh quẩn trong trời đất.
Kỷ Tiên Thần tóc tai bù xù cười gằn nói: "Lời như vậy ta đã nghe quá nhiều người nói rồi! Ta không chết! Nhưng bọn họ đều đã chết cả!"
Hắn ta nâng hai tay lên, dẫn động thiên lôi sáng rực, mang theo sức mạnh hủy diệt đánh tới.
…
Sau khi liên hệ với Thiên Đế xong, lại bảy năm trôi qua.
Hàn Tuyệt bỗng nhiên trợn tròn mắt, tâm trạng của hắn trở nên bồn chồn khó tả.
Chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra?
Đến cảnh giới của hắn, trực giác trở nên rất chuẩn xác, đạo tâm đã được củng cố, không thể nào đang yên đang lành lại thấy bồn chồn được.
Hàn Tuyệt mở bưu kiện ra kiểm tra, lướt một lượt, hắn chú ý đến hai bưu kiện.
【 Bạn tốt của ngươi Kỷ Tiên Thần bị Tiên Đế Yêu tộc tập kích, không may ngã xuống, hồn phách may mắn được đại năng cứu giúp 】
【 Đồ tôn của ngươi Phương Lương bị Tiên Đế Yêu tộc tập kích, không may ngã xuống, hồn phách may mắn được đại năng cứu giúp 】
Quả nhiên hai người này bị buộc chung một chỗ, cũng giống như Chu Phàm và Mạc Phục Cừu.
Quá thảm.
Hàn Tuyệt kiểm tra bảng quan hệ nhân tế, phát hiện ảnh chân dung của hai người vẫn còn đó, vậy thì không sao.
"Thật phiền phức, lượng kiếp đến còn gây sự, chết ở bên ngoài cũng đáng đời!"
Hàn Tuyệt hừ một tiếng, cực kỳ không vừa lòng với Phương Lương.
Có điều hắn vẫn dùng công năng diễn hóa suy tính xem là ai đã cứu hai người Phương Lương.
Vậy mà cần khấu trừ tám ngàn vạn năm thọ mệnh.
Hàn Tuyệt muốn phun máu.
Hắn vẫn lựa chọn tiếp tục.
Ngay sau đó, hắn hoảng hốt đi đến một đạo quan.
Hồn phách của Kỷ Tiên Thần và Phương Lương trôi nổi trên một đại đỉnh, trong đỉnh dược thủy sôi trào, hơi nóng bốc lên hừng hực.
Trước đại đỉnh có một bóng người đang ngồi, Hàn Tuyệt nhìn kỹ, sau đó không khỏi trợn tròn mắt.
Đế Thái Bạch!
Không đúng!
Là Luân Hồi Tiên Đế!
Luân Hồi Tiên Đế có gương mặt giống Đế Thái Bạch, mặc đạo bào màu đen, hai mắt hẹp dài, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người Phương Lương.
"Đế Thái Bạch? Tại sao lại là ngươi?"