Chương 480: Đột Phá Thần Cảnh, Phật Tổ Thức Tỉnh (2)
Hắn không thể không lấy Thiên Đạo Lệnh ra, dò hỏi Thiên Đế cách để đột phá Thần Cảnh.
“Cái gì? Ngươi sắp đột phá Thần Cảnh?”
Hàn Tuyệt vô lực nói: “Ta chỉ hỏi thôi.”
Hắn biết lời này không đáng tin, nhưng vào giờ phút này, Hàn Tuyệt chỉ có thể hỏi Thiên Đế.
Thiên Đế im lặng rất lâu.
Lâu tới mức Hàn Tuyệt cho rằng hắn ta đã ngưng liên lạc, lúc này hắn ta mới mở miệng nói: “Đột phá khẩu của Thần Cảnh là tăng thần hồn lên. Sau khi đạt tới Thần Cảnh, thân thể không còn quan trọng nữa. Dù thân thể bị diệt, nhưng chỉ cần nhất niệm còn vẫn có thể khôi phục lại.”
“Còn về phần phải làm sao để tăng thần hồn lên, cái này cần phải có đại đạo. Lấy đại đạo tẩm bổ cho thần hồn, đạt tới cảnh giới dung hợp tất có thể thành tựu Thần Cảnh. Nhưng đại đạo Thần Cảnh nắm giữ chỉ là đại đạo diễn hóa mà thôi, tựa như Thiên Đạo Tiên giới và Thiên Đạo Phàm giới vậy, có giống nhưng cũng có khác. Nghe nói chỉ có Thánh Nhân mới chân chính nắm giữ đại đạo. Phàm là tu hành giả tu đạo này đều không thể ngỗ nghịch Thánh Nhân.”
Hàn Tuyệt vừa nghe vậy đã thầm kinh hãi.
Thánh Nhân không hợp lẽ thường tới thế?
Chờ chút!
Tỳ Thiên Lão Tổ giảng đạo, truyền đại đạo, chẳng lẽ là vì muốn khống chế nhóm người nghe đạo này?
Hàn Tuyệt càng nghĩ càng thấy khủng bố.
Thật đáng sợ!
Sau này không thể tu hành Nhân Quả Đại Đạo!
Hàn Tuyệt nói: “Đa tạ bệ hạ, nhưng ta còn cách Thần Cảnh rất xa, chờ sau khi ta bước vào Thần Cảnh nhất định sẽ không quên ân đức của bệ hạ.”
Thiên Đế nói đầy thâm ý: “Hy vọng vậy. Thật ra trẫm không hy vọng xa vời rằng ngươi có thể lập tức xuất hiện tương trợ Thiên Đình. Trẫm hy vọng sau khi lần lượng này kết thúc, ngươi sẽ xuất lực vì Thiên Đình. Lúc đó, tất nhiên ngươi đã mạnh như Lý Đạo Không, Lý Huyền Áo. Ngươi cũng không cần lo lắng bản thân mình sẽ bị mưu hại vì ngươi quá đủ mạnh. Trẫm hy vọng ngươi có thể trở thành trụ cột của Thiên Đình, tựa như Tứ Cực Đại Đế vậy.”
“Đó là điều hiển nhiên. Nếu như ta cường đại nhất định sẽ bảo vệ Thiên Đình thái bình!”
Hàn Tuyệt nghiêm túc hứa hẹn.
Thiên Đế cười rồi cắt đứt liên hệ thần thức.
Hàn Tuyệt nhìn về Sinh Tử Đại Đạo trong cơ thể.
Nhân Quả Đại Đạo quá nguy hiểm, chắc chắn không thể tu luyện. Nhưng Sinh Tử Đại Đạo thì có thể.
Hàn Tuyệt đã đạt được Sinh Tử Đại Đạo từ lâu, từ khi bước vào Đế Cảnh hắn đã dựa vào Sinh Tử Đại Đạo.
Trong mắt hắn, chắc hẳn không có Thánh Nhân nào nắm giữ Sinh Tử Đại Đạo, nếu không còn chơi gì nữa?
Thằng nhãi này có thể trực tiếp quyết định sinh tử của chúng sinh!
Hàn Tuyệt dẫn Sinh Tử Đại Đạo ra, quấn quanh thần hồn của bản thân.
Thần hồn hắn bị Sinh Tử Đại Đạo bao phủ, lúc thì ấm áp, lúc lại như rơi vào hầm băng.
Không lẽ đây là băng hỏa trong truyền thuyết…
Hàn Tuyệt nghĩ chệch hướng nhưng kịp thời dừng lại, tiếp tục để Sinh Tử Đại Đạo tẩm bổ thần hồn.
Ước chừng ba năm trôi qua, cuối cùng hắn cũng phát hiện biến hóa.
Thần hồn đang dung hợp với Sinh Tử Đại Đạo!
Dung hợp không chỉ đơn giản là bao hàm mà là cả hai đang dung hợp thành một thể!
Hàn Tuyệt kích động.
Cuối cùng hắn cũng tìm được biện pháp đột phá.
Tuy quá trình này có chút chậm, nhưng hắn chờ được!
Ngộ Đạo Kiếm trở lại trong động phủ, nhìn thấy hai dòng khí đen trắng quấn quanh thân Hàn tuyệt, cũng chẳng còn cảm thấy khiếp sợ hay kỳ lạ nữa.
Nàng đi tới trước mặt Hàn Tuyệt, nhẹ giọng gọi hắn: “Chủ nhân.”
Hàn Tuyệt không mở mắt đã hỏi: “Chuyện gì?”
“Trạng thái của Sở Thế Nhân không đúng lắm.”
“Hửm?”
Hàn Tuyệt trợn mắt, tiểu tử này lại làm sao vậy?
Hắn thả thần niệm ra, nhìn thấy Sở Thế Nhân đang tu luyện dưới tàng Phù Tang Thụ, nhưng trên người hắn ta lại toát ra Phật quang, khiến hắn ta có vẻ trang nghiêm vô cùng.
Những người khác không khỏi bàn tán sôi nổi.
“Hắn là Phật môn chuyển thế?”
“Tuân Trường An, ngươi biết hắn không?”
“Không biết, nhưng sao ta cứ cảm giác như đã từng gặp hắn ở đâu rồi.”
“Các ngươi đoán xem kiếp trước Sở Thế Nhân có thân phận gì ở Phật môn?”
“Chắc là La Hán.”
“La Hán có thể có thiên tư này sao? Thấp nhất cũng phải là Phật Đà!”
Chúng đệ tử rất hưng phấn, cũng không sợ hãi. Thức tỉnh ký ức kiếp trước cũng không thể nuốt sạch ký ức kiếp này, chỉ dung hợp hai thành một mà thôi.
Mộ Dung Khởi, Tuân Trường An, Tô Kỳ đều đã thức tỉnh ký ức kiếp trước nhưng cũng không thấy bọn họ ruồng bỏ Ẩn Môn.
“Không sao cả, không cần lo lắng cho hắn.”
Hàn Tuyệt mở miệng nói. Hắn có thể cảm giác được trong nguyên thần của Sở Thế Nhân có một luồng lực lượng cường đại đang thức tỉnh.
Xem ra Thế Tôn Phật Tổ thật sự sắp thức tỉnh.
Cũng đúng, mấy năm nay Sở Thế Nhân khắc khổ tu luyện, tu vi càng ngày càng cao, cũng nên thức tỉnh ký ức kiếp trước rồi.
Hàn Tuyệt rất tò mò, liệu Thế Tôn Phật Tổ có tiếp tục khuyên bảo người khác không cần tu luyện nữa hay không?
Chính hắn ta đã phá giới!
Hàn Tuyệt cũng không nghĩ nhiều nữa, hắn tiếp tục tu luyện.
Tranh thủ thời gian sớm ngày thành tựu Thần Cảnh.
Một năm sau.
Sở Thế Nhân hoàn toàn thức tỉnh.
Hắn ta hiện rõ tướng mạo của Thế Tôn Phật Tổ, thần uy trang nghiêm khiến các đệ tử trợn trừng mắt.
Tuân Trường An như đã nhớ ra, bộp một tiếng mà quỳ sụp trên mặt đất, giọng nói run rẩy: “Phật Tổ…”
Phật Tổ!
Tất cả mọi người đều bị dọa.
Đặc biệt là Chu Minh Nguyệt, đồ đệ của Sở Thế Nhân, hai mắt hắn ta tối sầm.
Xong rồi!
Sau này hắn ta sẽ bị sư phụ bắt nạt tới chết, vĩnh viễn không thể xoay người!
Lữ Hóa Hư cũng hoảng sợ. Thế gian cũng có truyền thuyết thần thoại về Phật Tổ, hắn ta không ngờ sư phụ của hắn ta lại là Phật Tổ!
Kim Cương Nộ kinh ngạc hô lên: “Thế Tôn Phật Tổ? Không phải hắn đã biến mất sao? Sao lại…”
Bỗng nhiên hắn ta sinh lòng kính sợ với Hàn Tuyệt.
Ngay cả Phật Tổ mà Hàn Tuyệt cũng có thể thu phục?
Sở Thế Nhân mặt không chút cảm xúc, nói: “Nhân quả kiếp trước đã trở thành mây khói trôi qua, kiếp này cứ nói tới bối phận kiếp này đi.”
Tuân Trường An thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Sở Thế Nhân từ từ đứng dậy, ánh mắt hắn ta nhìn về phía Thiên Tiên động phủ.
Hắn ta khẽ nhíu mày.
Những đệ tử khác lại căng thẳng hẳn, đây chính là Phật Tổ đấy.