Chương 485: Lột xác, Yêu Đế sợ hãi
Yêu Đình.
Sau khi Yêu Đế nghe thấy tiếng gào rú của Thiên Đạo Phật Tổ, trong lòng tràn ngập lo sợ.
Trước kia hắn ta cực kỳ hận Hắc Ám Cấm Chủ, nhưng đa số đều phải nén giận trong lòng, dù sao thì dưới cái nhìn của hắn ta, Hắc Ám Cấm Chủ chỉ dám lén nguyền rủa sau lưng mà thôi.
Thế nhưng hiện tại đã khác!
Một vị Đại La đã bị nguyền rủa chết!
Yêu Đế không quan tâm thân phận Ma Tổ của Thiên Đạo Phật Tổ, nhưng theo hắn ta thấy, Hắc Ám Cấm Chủ đã có được thực lực tru diệt Đại La, sở dĩ hắn ép Thiên Đạo Phật Tổ lộ ra chân thân như vậy chỉ vì muốn tra tấn Thiên Đạo Phật Tổ.
Thật đáng sợ, đúng là gia hỏa độc ác!
Yêu Đế đã sống lâu như vậy nhưng chưa từng gặp tên gia hỏa nào hung tàn đến thế.
Rõ ràng thằng nhãi này có thể trực tiếp tru sát kẻ địch, nhưng lại càng muốn núp trong tối nguyền rủa, tra tấn tinh thần kẻ địch.
Loại thù địch như vậy thật quá đáng sợ!
Ngay lúc này, thậm chí trong lòng Yêu Đế còn dâng lên một tia hối hận.
Bỗng dưng hắn ta muốn tìm Hắc Ám Cấm Chủ xin tha.
Nhưng hắn ta lại khổ sở phát hiện hắn ta không biết Hắc Ám Cấm Chủ là ai, thậm chí còn không thể tìm được Hắc Ám Cấm Chủ.
Tự nhiên hắn ta lại nhớ đến Tổ Đồ.
Dạo này Tổ Đồ hay giả mạo Hắc Ám Cấm Chủ, có khi nào đó thật sự là hắn ta?
Đúng là Tổ Đồ có khả năng tru sát Thiên Đạo Phật Tổ...
Yêu Đế càng nghĩ càng hoảng, rơi vào tình cảnh thiên nhân giao chiến.
Lúc này!
Luồng lực lượng nguyền rủa quen thuộc kia lại lần nữa đột kích.
Yêu Đế sợ tới mức kinh hãi hoảng loạn, còn tưởng rằng Hắc Ám Cấm Chủ sắp nguyền rủa chết mình.
Hắn ta bắt đầu nghĩ hết mọi biện pháp để ngăn cản.
Thế nhưng.
Năm ngày sau, trận nguyền rủa đột nhiên im bặt.
Hắn ta cũng không bị thương.
Dường như Hắc Ám Cấm Chủ chỉ đùa với hắn ta.
Không hiểu sao, tự dưng Yêu Đế lại hơi vui mừng.
“Hắn đang bày tỏ lòng tốt với ta sao?”
Trong đầu Yêu Đế nảy lên một ý nghĩ như vậy, suy nghĩ này tựa như cỏ dại, bắt đầu sinh trưởng.
Thiên Đạo Phật Tổ vừa mới chết, Hắc Ám Cấm Chủ lại tới nguyền rủa hắn ta, đây cũng chẳng phải tùy tiện, hiển nhiên là có thâm ý.
Yêu Đế nhíu mày, ta nên làm thế nào đây?
...
Sau khi Hàn Tuyệt nguyền rủa tất cả kẻ địch xong, hắn đi ra khỏi Tiên Thiên động phủ, gọi cả Hi Tuyền tiên tử và Thường Nguyệt Nhi đang bế quan ra, giảng đạo cho mọi người.
Tất cả mọi người đều cảm thấy Hàn Tuyệt hơi lạ.
Ánh mắt Sở Thế Nhân tràn đầy phức tạp, âm thầm kinh hãi: “Đây là Thần Cảnh? Không đúng, có thể hắn còn mạnh hơn!”
Sau khi Sở Thế Nhân thức tỉnh ký ức kiếp trước, hắn ta từng thử mô phỏng thí luyện, phát hiện trong số những đối thủ của Hàn Tuyệt có không ít đại năng mà hắn kiếp trước phải kính ngưỡng.
Hàn Tuyệt có thể mô phỏng ra thực lực của những vị đại năng này, tất nhiên cũng sẽ không yếu hơn bọn họ.
Hàn Tuyệt nhìn về phía Sở Thế Nhân, hỏi: “Thiên Đạo Phật Tổ ngã xuống, ngươi cảm thấy thế nào?”
Sở Thế Nhân xốc lại tinh thần, trả lời: “Gieo gió gặt bão, khi Thiên Đạo Phật Tổ dẫn Ma tâm nhập vào Phật môn, ta đã cảm thấy hắn không đúng lắm, tất sẽ chôn vùi Phật môn, quả nhiên là vậy.”
Những người khác không khỏi tò mò, trước kia Sở Thế Nhân đối với Phật môn một chữ cũng không nhắc tới, khiến bọn họ cũng ngại hỏi nhiều.
Hàn Tuyệt không hỏi thêm nữa, bắt đầu giảng đạo.
Thường Nguyệt Nhi truyền âm cho Hi Tuyền tiên tử: “Sư phụ, hình như sư đệ thay đổi rồi.”
Hi Tuyền tiên tử hồi âm nói: “Chỉ là cảnh giới đã tăng lên mà thôi.”
Nàng nhìn về phía Hàn Tuyệt, trong mắt không khỏi toát ra vẻ nể sợ.
Không chỉ là các nàng, những đệ tử khác cũng có thể cảm nhận rõ cảm giác áp lực phát ra từ trên người Hàn Tuyệt.
Kim Cương Nộ, Hắc Ngục yêu quân đều giật mình.
Rõ ràng Hàn Tuyệt không chỉ đột phá nhỏ, mà lại là đột phá lớn!
Tu vi của hắn nghênh đón lần đột phá lớn như vậy, rốt cuộc đã đạt tới cảnh giới gì?
Bọn họ không dám nghĩ nhiều.
Hàn Tuyệt bắt đầu giảng đạo, đạo âm vừa ra, mọi người đều tiến vào trạng thái giác ngộ.
Lần giảng đạo này kéo dài năm năm liền, tất cả mọi người có chút lĩnh ngộ, thậm chí là đột phá.
Bao gồm cả Kim Cương Nộ và Hắc Ngục yêu quân, dường như bọn họ đã tìm được biện pháp nâng tu vi của bản thân lên một tầm cao mới.
Bốn năm kế tiếp, Hàn Tuyệt để bọn họ đặt câu hỏi.
Sau đó, hắn giải tán chúng đệ tử, một mình trở về trong động phủ, chuẩn bị tiếp tục tu luyện.
Ngộ Đạo Kiếm cũng theo vào.
Nàng đến trước mặt Hàn Tuyệt, hỏi thật cẩn thận: “Chủ nhân, hiện tại ngài đã mạnh như vậy rồi còn muốn trốn ở đây sao?”
Chẳng biết tại sao, Ngộ Đạo Kiếm lại cảm thấy Hàn Tuyệt đã vô địch.
Nàng chưa bao giờ có cảm giác mãnh liệt như thế.
Hàn Tuyệt tức giận nói: “Gì mà gọi là trốn? Đây là tu hành, ăn nói không có chừng mực!”
“Thế nào? Đạo tâm của ngươi đã thay đổi? Muốn ra ngoài? Được thôi, hiện tại lập tức lăn ra ngoài, ta đích thân đưa ngươi đến Tiên giới!”
Ngộ Đạo Kiếm sợ tới mức biến sắc, vội vàng quỳ xuống năn nỉ: “Ta không có! Chủ nhân! Ta sai rồi!”
Hàn Tuyệt hừ nói: “Sau này đừng nên hỏi vấn đề như vậy, tu luyện cho tốt đi.”
Vốn dĩ hắn đã có chút bành trướng, nếu bên cạnh càng ngày càng nhiều tiếng nói giống Ngộ Đạo Kiếm, hắn chỉ sợ mình sẽ bành trướng đến nhập kiếp.
Không phải nha đầu này đã bị Thiên Đạo khống chế thân xác, tới dụ dỗ hắn đó chứ?
Hàn Tuyệt kiên định với bản tâm.
Ta còn chưa đủ mạnh!
Hắn nghĩ đến Lý Đạo Không, nghĩ đến Tỳ Thiên lão tổ, đắc ý trong lòng biến mất sạch, không còn sót lại chút gì.
Dường như Ngộ Đạo Kiếm đã bị dọa sợ, nàng quay lại bồ đoàn của mình tiếp tục tu luyện.
Hàn Tuyệt hơi không đành lòng, lên tiếng: “Lại đây, ta tu bổ cho ngươi.”
Ngộ Đạo Kiếm vui mừng, vội vã đến đả tọa trên giường của Hàn Tuyệt.
Ánh mắt nàng dừng lại trên Tam Thập Lục Phẩm Luân Hồi Diệt Thế Hắc Liên của Hàn Tuyệt, trước đó nàng vốn đã muốn hỏi món bảo vật này là thứ gì, nhưng rồi lại không dám hỏi.
“Ngươi đã tu luyện gần xong Thông Thiên Kiếm Đạo, ta sẽ truyền cho ngươi thần thông kiếm đạo khác.”
“Thần thông này là Kiếm Khí Tuyệt Luân, là thần thông trước đây ngươi từng chê.”