Chương 496: Hàn Tuyệt tương lai, khám phá ra toàn bộ sự việc
Hay Thiên Đế vốn chưa từng gặp, chỉ nhờ truyền thừa của Thiên Đình nên hắn ta mới biết được chuyện Thiên Đình có Đạo Tổ làm chỗ dựa?
Rất có khả năng. Hàn Tuyệt luôn cảm thấy Thiên Đế có một tật xấu đó chính là thích khoác lác, hơn nữa còn thường xuyên bị vả mặt.
Trước khi Lượng Kiếp bắt đầu, Thiên Đế thường hay khoác lác rằng hắn ta từng nhiều lần đánh ngã Yêu Đình, Tiệt Giáo, nhiều lần hóa thù thành bạn.
"Ngươi có muốn ra ngoài gặp bọn hắn không?" Hậu Thổ nương nương hỏi.
Hàn Tuyệt trả lời: "Thôi bỏ đi, cứ để bọn hắn chuyên tâm tu luyện cho tốt, ta cũng không yêu cầu xa vời gì."
"Được, cứ vậy đi. Nếu Cửu U Luyện Ngục gặp nạn, ta sẽ ra tay, ngươi có thể yên tâm."
Hậu Thổ nương nương vừa dứt lời, khí tức của nàng lập tức biến mất hoàn toàn.
Hàn Tuyệt thu hồi thần niệm, lâm vào suy tư. Đoạn nhạc đệm này có ý nghĩa vô cùng quan trọng, đây là lần đầu tiên Hàn Tuyệt tiếp xúc với Thiên Đạo công đức, cũng để hắn có hiểu biết sơ bộ về Thánh Nhân và Thiên Đạo.
Đúng lúc này, một tiếng cười sang sảng truyền tới: “Tiểu tử thối, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi, xem ngươi còn chạy đi đâu!”
Oanh một tiếng! Trận pháp trên Ẩn Môn đảo bị tập kích, mà kẻ tập kích không ai khác chính là Bàn Tâm.
Vậy mà Bàn Tâm lại định cứng rắn xông vào!
Hàn Tuyệt giận dữ, gia hỏa này bị bệnh?
Tâm thần khẽ động, hắn lập tức phái Lữ Bố đi ra đối chiến Bàn Tâm.
Trong không gian mờ mịt hư ảo, Bàn Tâm liên tục tung chưởng về phía cục đá, sau đó trước mặt hắn ta bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, chính là Lữ Bố.
Bàn Tâm trợn trừng hai mắt, vội vàng lui về sau, mặt mày tối sầm, nghiến răng nói: "Tổ Đồ tiểu tử, sao ngươi lại ở chỗ này?"
Mặt Lữ Bố không chút biểu cảm, cũng không thèm nhiều lời với hắn ta, trực tiếp xuất chiêu.
Hai luồng pháp lực cường đại va chạm vào nhau, lay động hư không Cửu U Luyện Ngục, khuấy lên nghiệp lực vô tận, tựa như một con rồng đang trở mình.
Bàn Tâm hét lớn: "Không ngờ ngươi lại trốn ở chỗ này! Lão gia hỏa ta không chơi với ngươi!"
Vừa dứt lời, hắn ta trực tiếp xoay người chạy trốn.
Hàn Tuyệt vẫn cạn lời.
Lá gan của tên này thật nhỏ.
Vừa nãy Hàn Tuyệt đã kịp dùng mô phỏng thí luyện sao chép lại tu vi của Bàn Tâm. Sau khi chắc chắn Bàn Tâm đã chạy trốn, hắn gọi Lữ Bố trở về, sau đó bản thân bắt đầu mở mô phỏng thí luyện.
Hắn muốn chiến đấu với Bàn Tâm, muốn đánh giá thực lực của Bàn Tâm một chút.
Hắn sử dụng Tam Thập Lục Phẩm Luân Hồi Diệt Thế Hắc Liên. Tuy Bàn Tâm không thể công phá phòng ngự của Thiên Đạo chí bảo, nhưng hắn ta có thể khiến Hàn Tuyệt bị thương.
Mấy phút sau, phòng ngự của Tam Thập Lục Phẩm Luân Hồi Diệt Thế Hắc Liên bị đánh vỡ, Hàn Tuyệt cũng theo đó mà bị miểu sát.
A!
Thằng nhãi này còn mạnh hơn cả Tổ Đồ.
Thậm chí đặt vào đám người nghe Đạo ở Thái Cực Điện, hắn có thể xếp hàng đầu.
Vậy tại sao hắn lại sợ Tổ Đồ tới thế? Là do nhát gan hay do Tổ Đồ còn có bối cảnh khác?
Trực giác của Hàn Tuyệt nói cho hắn biết là vì nguyên nhân thứ hai.
Hắn đã từng đoán trước tương lai, Tổ Đồ có quan hệ với vị ở Oa Hoàng Cung kia, đoán chừng Tổ Đồ được Oa Hoàng Cung ủng hộ.
Nghĩ tới đây, Hàn Tuyệt phát hiện đã lâu rồi hắn không sử dụng công năng diễn hóa.
Vậy thử thôi toán xem!
"Ta muốn biết người thắng lớn nhất trong Vô Lượng đại kiếp lần này là ai?"
Hàn Tuyệt nghĩ thầm trong lòng. Sau khi Lượng Kiếp kết thúc, chắc chắn không chỉ có một người thắng, có thể còn có đồng bạn, thuộc hạ... Có thể nói là một người đắc đạo gà chó thăng thiên.
【 Cần khấu trừ một tỷ năm thọ mệnh, có tiếp tục không 】
Nhiều như vậy? Hàn Tuyệt yên lặng lựa chọn tiếp tục.
Ngay sau đó, hắn cảm giác trời đất xoay chuyển.
...
Khi lại mở mắt ra lần nữa, trước mắt Hàn Tuyệt nhìn thấy vòm trời trong tương lai, xung quanh là non xanh nước biếc, phong cảnh đẹp như tranh vẽ.
Hắn thở phào một hơi nhẹ nhõm, so với cảnh tượng diệt thế mấy lần trước, không có gì phải nghi ngờ, cảnh tượng lần này rất tốt đẹp.
Xem ra hắn đã cứu vớt thế giới thành công.
Hỡi các sinh linh đáng thương, các ngươi có biết Hắc Ám Cấm Chủ mà các ngươi vẫn luôn phỉ nhổ đã làm gì cho các ngươi không?
Hàn Tuyệt cảm thấy bản thân thật vĩ đại, hắn âm thầm thay đổi đại thế của Thiên Đạo, cứu vớt Tiên giới và chư thiên hết lần này đến lần khác.
Đúng lúc này, Hàn Tuyệt nhìn thấy có hai bóng người xuất hiện. Hắn trợn to mắt, trên mặt lộ vẻ sửng sốt. Hai người kia chính là Hàn Tuyệt và Ngộ Đạo Kiếm!
Hàn Tuyệt này thân mặc bạch bào, phong thần tuấn dật, trong lúc giơ tay nhấc chân tản ra khí tức còn kinh khủng hơn cả Thiên Đế.
Còn Ngộ Đạo Kiếm thì có khí chất lạnh như băng, nàng sóng vai bước đi cùng Hàn Tuyệt, không hề tự ti nhún nhường, cũng không hề giống với nàng khi còn trong Tiên Thiên động phủ.
Hai người dừng chân ở giữa sườn núi, xoay người phóng tầm mắt quan sát đất trời.
Ngộ Đạo Kiếm mở miệng hỏi: "Thần thông này của ngươi có thể duy trì được bao lâu?"
Hàn Tuyệt tương lai nở nụ cười: "Vĩnh viễn."
Hắn giơ hai tay lên, duỗi cái lưng mệt mỏi, cười nói: "Ta dùng thần thông bao lấy chúng sinh, ta chính là Thiên Đạo!”
“Từ nay về sau, ta chúa tể Thiên Đạo, chúng sinh sẽ không phải nghênh đón Lượng Kiếp nữa, trừ khi ta không thích bọn hắn."
Trong giọng nói của hắn tràn ngập đắc ý và tự cao.
Hàn Tuyệt nghe vậy lại nhíu mày.
Hắn trong tương lai kiêu ngạo tới vậy sao?
Còn có thần thông là có ý gì?
Thế giới tinh thần ẩn sâu trong linh hồn hắn?
Có điểm gì đó không đúng!
Hắn không thể trở thành như vậy!
Gia hỏa này không phải hắn?
Hàn Tuyệt càng nghĩ càng cảm thấy khủng bố, không phải mình đã bị đoạt xá đó chứ?
"Tuy những Thánh Nhân kia đã là chuyện của quá khứ, nhưng ta luôn cảm thấy việc ngươi muốn thay thế Thiên Đạo sẽ không dễ dàng như vậy, nếu không vì sao trước kia chưa từng xuất hiện trường hợp tương tự?" Ngộ Đạo Kiếm nhíu mày nói.
Hàn Tuyệt tương lai nở nụ cười khinh miệt: "Sau khi Lượng Kiếp kết thúc, Tiên giới ngoại trừ ngươi và ta, cùng với chúng sinh bị ta khống chế, tất cả những nhân vật quan trọng khác đều đã chết hết. Còn ai có thể uy hiếp chúng ta? Thiên Đạo chỉ là quy tắc mà thôi!"