Chương 498: Mưu đồ bí mật của Oa Hoàng Cung, tinh thần của Hắc Ám giáo (2)
“Muốn!”
Tiếng hò hét tụ chung một chỗ khiến cả hang động phải rung lắc.
Tuyên Tình Quân cũng hô theo bọn hắn, trong lòng khiếp sợ.
Từ lúc bước vào Tiên giới, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy cảnh tượng như thế này, ngay cả khi ở Tiệt giáo nàng cũng chưa từng gặp qua.
Nàng không thể nào hiểu được, vì sao Hắc Ám Cấm Chủ lại có sức hút lớn như vậy? Tuy hắn rất mạnh thật, có thể khiến Thiên Đạo Phật Tổ, Yêu Đế phải ngã xuống, nhưng hắn chưa từng xuất hiện bao giờ.
Huyết Minh Hà tiếp tục cười nói: “Không biết từ lúc nào, chư thiên vạn giới đã bị Thần Cung, Thiên Đình, Phật Môn, Yêu Đình phân cách. Bọn hắn ngồi trên cao chỉ tay năm ngón, đặt ra quy định cho vạn giới. Nhưng bọn hắn thường xuyên bộc phát mâu thuẫn, khiến vô số sinh linh như tre già măng mọc mà rơi xuống Hoàng Tuyền, thậm chí là hình thần câu diệt. Nhưng bất kể bọn hắn có tranh đấu nhiều cỡ nào, người chết luôn là mấy thế lực nhỏ yếu như chúng ta. Tứ đại bá chủ vẫn là bá chủ như trước, chúng sinh cũng chỉ như quân cờ trong tay bọn hắn, mặc bọn hắn tùy ý điều khiển, cô số sinh linh đã chết trong lúc bọn hắn nói chuyện vui đùa. Nhưng hiện tại, cuối cùng cục diện tuyệt vọng này cũng đã bị phá vỡ!”
“Là ngài ấy! Hắc Ám Cấm Chủ! Ngài ấy hoành không xuất thế, nguyền rủa Thiên Đạo Phật Tổ của Phật Môn phải lộ ra chân thân. Đường đường là Phật Môn lại để Ma Tổ trở thành Phật Tổ, quả nhiên là chuyện cười. Còn có Yêu Đế, thường xuyên nổi điên tàn sát Tiên giới, dù là Thiên Đế hay Thần Cung chi chủ, Phật Tổ đều không dám ra tay, cũng là Hắc Ám Cấm Chủ đích thân ra tay mới có thể diệt trừ được tai họa này!”
“Hiện tại khắp thiên hạ xuất hiện đầy Hắc Ám Cấm Chủ, đây là sỉ nhục đối với Hắc Ám Cấm Chủ! Chúng ta nhất định phải đại biểu cho Hắc Ám Cấm Chủ chính thống diệt trừ những kẻ giả mạo. Bởi vì chỉ có chúng ta mới thật sự kính sợ Hắc Ám Cấm Chủ, thật sự tôn Hắc Ám Cấm Chủ làm Chủ!”
“Ta, Huyết Minh Hà đại biểu cho Tu La tộc gia nhập Hắc Ám giáo. Khi chiến đấu Lượng Kiếp bùng lên, Tu La tộc chắc chắn sẽ xung phong đi đầu!”
“Các ngươi có nguyện ý vì Hắc Ám Cấm Chủ, vì thương thiên này mà kính dâng tất cả?”
Sau khi Huyết Minh Hà dứt lời, tất cả sinh linh cùng hét to nguyện ý, thanh thế cực lớn.
Điều này khiến Tuyệt Tình Quân vốn không hiểu gì cũng bắt đầu cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Sự tín nhiệm này quá mạnh mẽ!
Có thể khiến Hắc Ám giáo ngưng tụ thành một tấm sắt cứng rắn!
Chỉ cần Hắc Ám Cấm Chủ không bại trận, Hắc Ám giáo sẽ là một nhánh quân vô địch!
Tuyên Tình Quân cũng bắt đầu cảm thấy chờ mong. Có lẽ đi theo Hắc Ám giáo, nàng sẽ đạt được cơ duyên lớn trong Lượng Kiếp lần này.
Nàng không khỏi nghĩ đến Hàn Tuyệt. Thực lực của Hàn Tuyệt đã sớm vượt qua nàng, nhưng hắn trời sinh tính tình nhát gan, sợ nhập kiếp.
“Chờ khi Lượng Kiếp này kết thúc, nếu Hắc Ám giáo có thể cười đến cuối cùng, đến lúc đó ta sẽ dẫn tiến hắn.”
Trên mặt Tuyên Tình Quân lộ ra ý cười.
Lúc trước vì ngộ đạo nên nàng mới ngẫu nhiên chọn Hàn Tuyệt làm tình lữ. Nhiều năm qua đi, người duy nhất nàng nhớ thương cũng chỉ còn lại Hàn Tuyệt.
Những cố nhân khác đã sớm hóa thành cát vàng.
…
Mười năm chậm rãi trôi qua.
Hàn Tuyệt ngừng tu luyện, bắt đầu nguyền rủa kẻ địch.
Hiện tại phần lớn thời gian Ngộ Đạo Kiếm đều ở ngoài động tu luyện với Lệ Dao, trừ phi Hàn Tuyệt gọi nàng vào, nếu không nàng sẽ không chủ động đi vào động phủ.
Hàn Tuyệt cảm khái nữ nhi lớn rồi không giữ được, đồng thời cũng thả lỏng không ít. Nếu Ngộ Đạo Kiếm ở bên cạnh, hắn ít nhiều gì cũng sẽ cảm thấy cố kỵ.
Hàn Tuyệt vừa nguyền rủa vừa xem xét bưu kiện. Gần đây không xảy ra chuyện gì lớn, thoạt nhìn bưu kiện có hơi buồn chán.
Một tháng sau, Hàn Tuyệt buông Ách Vận Thư xuống.
Bỗng hắn nảy sinh một ý tưởng.
【 Ta muốn nhìn xem Tham Quân đang làm gì 】
Hàn Tuyệt yên lặng nghĩ.
【 Cần khấu trừ mười triệu năm thọ mệnh, có tiếp tục hay không 】
Dù sao cũng là Lục Huyền Thần Nguyên, cách Đại La rất gần.
Đối với Hàn Tuyệt hiện tại, mười triệu năm thọ mệnh chẳng là gì cả.
Tiếp tục!
Hàn Tuyệt yên lặng lựa chọn. Ngay sau đó, hắn cảm thấy choáng váng, lúc mở mắt ra hắn đã đứng trong một cung điện u ám.
Có một người đang ngồi trong điện, đúng là Tham Quân.
Hắn ta mặc một bộ đồ trắng, tóc đen xõa tự nhiên, khuôn mặt xấu xí, ngũ quan vặn vẹo giống như bị nhào thành một cục.
Hai tay hắn ta không ngừng thay đổi thủ thế pháp quyết, đang tu luyện.
Lúc này, Luân Hồi Tiên Đế từ trong trống rỗng xuất hiện trước mặt Tham Quân, vẫn là dung mạo uy của Đế Thái Bạch như trước.
Tham Quân vội vàng quỳ lạy hành lễ, tư thế hèn mọn.
Luân Hồi Tiên Đế mở miệng nói: “Hai vị thiên kiêu bản đế bồi dưỡng đã nhập kiếp, ngươi cũng đừng nhàn rỗi, đi bảo vệ bọn hắn đi. Nhớ kỹ, không được để bọn hắn phát hiện.”
Nghe vậy, Tham Quân đáp: “Không thành vấn đề.”
Luân Hồi Tiên Đế lật tay phải lên, lấy ra một khối ngọc như ý màu tím đưa cho Tham Quân, nói: “Bảo vật này cho ngươi, đề phòng có chuyện không hay xảy ra.”
Tham Quân kinh hỉ, lập tức bái tạ Luân Hồi Tiên Đế.
Luân Hồi Tiên Đế biến mất, Tham Quân thu lại pháp bảo, tiếp tục ngồi xuống tu luyện.
Hình ảnh cứ như vậy mà biến mất.
Ý thức của Hàn Tuyệt lại lần nữa trở lại hiện thực, hắn cau mày.
Chỉ có vậy?
Mười triệu năm thọ mệnh chỉ đổi được từng này?
Hàn Tuyệt cảm thấy mình bị hố, thật khó chịu.
Hắn chưa nhìn thấy gì cả!
Chỉ mới biết được quan hệ của Tham Quân với một nhân vật mà hắn vốn đã biết rồi.
Hàn Tuyệt không dám xem hiện tại Thái Tố Thiên ra sao.
Mà thôi.
Dù sao trong khoảng thời gian ngắn tới, hai người cũng không thể gây uy hiếp đến Hàn Tuyệt.
Tạm thời bọn hắn còn rất yếu, Hàn Tuyệt chỉ cần chú ý đến tu vi của bọn hắn, tranh thủ bóp chết bọn hắn trước khi bọn hắn đạt được đại tạo hóa là đủ.
“Không thể thay đổi thế cục quá sớm, nếu không sẽ có nhân vật mới càng mạnh hơn ra sân.”
Hàn Tuyệt yên lặng nghĩ. Dù sao hắn cũng không nhập kiếp, dưới tình huống này, mọi việc hắn làm rất dễ thành trợ giúp cho người khác.