Chương 545: Sự bất khuất của Chu Phàm, cơ duyên và nguy cơ (2)
Đế Lãm Thiên cười trêu tức, nói: "Ta muốn giết ngươi rất đơn giản, thổi một hơi ngươi sẽ chết. Ngươi số mệnh lận đận, chẳng lẽ ngươi có thể cam lòng từ bỏ tất cả mà ngươi khổ cực lắm mới có được?"
Chu Phàm đỏ mắt, mắng: "Ngươi thì biết cái gì! Ta sẽ không để ngươi được toại nguyện!"
Đế Lãm Thiên im lặng.
Lúc này Thái Dương Chân Hỏa của Thái Dương Tinh bùng lên, điên cuồng thiêu cháy Chu Phàm, Chu Phàm đau đớn đến mức gào thét liên tục.
Trong ánh mắt Chu Phàm không có sợ hãi, chỉ có lửa giận vô tận.
Chẳng biết tại sao, giờ khắc này hắn ta chợt nghĩ đến Hàn Tuyệt.
Nếu là Hàn Tuyệt, Hàn Tuyệt sẽ khuất phục sao?
Sẽ không!
Hàn Tuyệt là một người rất kiên định!
Trước kia không ai có thể lay động được ý chí của Hàn Tuyệt, lúc ấy hắn ta chỉ cho rằng Hàn Tuyệt nhát gan. Sau đó thần tiên hạ phàm, thanh lý Phàm gian, Hàn Tuyệt dũng cảm đứng ra, một khắc ấy, hắn ta mới hiểu rõ một điều.
Hàn Tuyệt không hề nhát gan, chỉ là hắn có suy nghĩ của riêng mình mà thôi!
"Ta không thể để hắn xem thường ta, ta còn muốn vượt qua hắn!"
Chu Phàm nghiến răng nghiến lợi nghĩ, bên ngoài cơ thể hiện ra hồng văn quỷ dị, vậy mà lại bắt đầu hấp thu Thái Dương Chân Hỏa.
...
Thời gian thấm thoắt.
Bốn mươi năm đã trôi qua.
Hàn Tuyệt vẫn luôn bế quan tu luyện, chạy nước rút tới Lục Huyền Thần Nguyên.
Cho đến một ngày.
"Hắc Ám Cấm Chủ, ngươi nguyền rủa Thiên Đình, mưu hại trẫm, trẫm nguyện dùng khí vận Thiên Đế để nguyền rủa ngươi, cho dù tự vẫn cũng không tiếc!"
Giọng nói của Thiên Đế bỗng nhiên vang lên, trong giọng nói tràn ngập lửa giận.
Hàn Tuyệt không khỏi cảm thán.
Đúng là diễn viên giỏi.
Tiếp đó hắn nhìn thấy một bưu kiện.
【 Bạn tốt của ngươi Thiên Đế đã tự vẫn, thân tử đạo tiêu, may mắn còn lưu lại một tia thần hồn trong chí bảo 】
Đại lão đúng là đại lão, chỉ giỏi lừa dối.
Hàn Tuyệt đoán chừng chư thiên vạn giới lại bắt đầu rơi kim vũ, dị tượng khi Đại La ngã xuống.
Rất nhanh, Hàn Tuyệt lại nhìn thấy một bưu kiện nữa.
【 Đồ tôn của ngươi Phương Lương trở thành Thiên Đế của Thiên Đình, được khí vận Thiên Đế, công đức Thiên Đạo thể hồ quán đỉnh 】
Thật sự trở thành Thiên Đế rồi!
Tâm trạng của Hàn Tuyệt rất phức tạp, hắn có nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới Thiên Đế kế nhiệm lại là Phương Lương.
Dưới cái nhìn của hắn, đó phải là Đại Thần Tướng hoặc là Hạo Thiên.
Hay là do trước đó không lâu Đại Thần Tướng mới bị thương nặng?
Hàn Tuyệt không nghĩ nhiều nữa, sau khi xác định ảnh chân dung của Thiên Đế vẫn còn, hắn lại tiếp tục tu luyện.
Cùng lúc đó.
Mọi người trong Ám Môn đang thảo luận về chuyện này.
Việc Thiên Đế ngã xuống tạo ra ảnh hưởng quá lớn, lại còn liên quan đến Hắc Ám Cấm Chủ.
"Hắc Ám Cấm Chủ này cũng mạnh mẽ thật, một thân một mình đấu với toàn bộ Tiên giới?" Hắc Ngục Kê nói to.
Mộ Dung Khởi thở dài nói: "Thiên Đế vốn rất cường đại, Hắc Ám Cấm Chủ quả thật không đơn giản."
Lệ Dao hỏi: "Có khi nào chỉ là diễn trò không? Muốn tránh nguy hiểm?"
Sở Thế Nhân nói: "Không đến mức ấy, nếu diễn như vậy Thiên Đình cũng phải hao tổn khí vận, chẳng lẽ bọn hắn không sợ bị kẻ địch bỏ đá xuống giếng?"
Những người khác cũng đang thảo luận, đưa ra nhiều ý kiến trái ngược nhau.
...
Hàn Tuyệt quyết tâm tu luyện cho nên không chú ý đến tình hình của Tiên giới, thậm chí cũng không báo mộng cho Phương Lương.
Phương Lương không chịu trở về đã biểu lộ rõ ý chí.
Cho dù Phương Lương có chết ở bên ngoài, Hàn Tuyệt cũng không quan tâm.
Hắn không thiếu nợ Phương Lương, ngược lại, người hắn cứu giúp nhiều nhất chính là Phương Lương, hắn ta còn phiền hơn cả nữ nhân.
Nếu không nhờ Hàn Tuyệt ra tay, không biết Phương Lương đã chết bao nhiêu lần.
Khoảng mười bảy năm trôi qua.
Hàn Tuyệt đang tu luyện đột nhiên bị đả động, có người đang triệu hoán hắn, tới từ Hỗn Độn Lĩnh Vực.
Hàn Tuyệt suy nghĩ, vẫn quyết định đến gặp Đạo Chí Tôn.
Nhiều năm không gặp, không phải hắn ta lại muốn đưa cơ duyên đấy chứ?
Đi vào Hỗn Độn Lĩnh Vực đen nhánh, Hàn Tuyệt chỉ thấy bóng dáng Đạo Chí Tôn, hai người đều không thể thấy rõ đối phương.
Ngoại trừ Đạo Chí Tôn, còn có một bóng dáng khác.
A?
Người mới sao?
Đạo Chí Tôn nói: "Vị này là đạo hữu vừa thức tỉnh thể chất Hỗn Độn, đến từ Nhân tộc."
Hàn Tuyệt đánh giá bóng dáng này, không phân biệt được là nam hay nữ, cũng không cách nào thấy rõ dáng vẻ.
Hàn Tuyệt khẽ gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Hình như vị thiên kiêu Nhân tộc này cũng không giỏi ăn nói, hắn ta không nói gì.
"Lần này..." Đạo Chí Tôn nói.
"Không phải lại là cơ duyên đấy chứ?"
Hàn Tuyệt cắt ngang lời hắn ta, hỏi.
Đạo Chí Tôn xấu hổ.
Mí mắt Hàn Tuyệt chớp giật liên hồi, đúng thật à?
Hắn trực tiếp rời khỏi Hỗn Độn Lĩnh Vực.
Đạo Chí Tôn im lặng.
Thiên kiêu Nhân tộc không nhịn được nói: "Hắn không nể mặt ngươi tới thế sao? Hắn là ai vậy? Quá ngông cuồng."
Đạo Chí Tôn giả vờ ho khan một tiếng, nói: “Hai lần trước ta đi tìm hắn, hắn đều cự tuyệt, cuối cùng ta còn phải nhờ hắn mới có thể thoát thân được. Hắn cho rằng cơ duyên của ta đều cất chứa nguy cơ.”
Thiên kiêu Nhân tộc im lặng.
Một lúc lâu sau.
Thiên kiêu Nhân tộc mở miệng nói: “Xin lỗi, đạo huynh, ta cũng không đi.”
Đạo Chí Tôn: "..."
Hắn ta giả vờ ho một tiếng, nói: "Lần này không có nguy cơ."
"Nếu có thì sao?"
"Chúng ta có thể dựa vào Hỗn Độn Lĩnh Vực để khiến vị đạo hữu vừa rồi đến cứu chúng ta."
"Ngươi đang nghiêm túc sao?"
…
Trở lại hiện thực, Hàn Tuyệt yên lặng suy nghĩ trong lòng: "Người thức tỉnh thể chất Hỗn Độn vừa nãy là ai?"
Phải tìm hiểu trước một chút, nếu lỡ đối phương là kẻ địch thì phải giết sớm một chút.
Nếu không phải kẻ địch, về sau cũng có thể để ý một chút, không cần tùy tiện làm mất lòng.
【 Cần khấu trừ tám trăm ngàn năm thọ mệnh, có tiếp tục hay không? 】
Tiếp tục!
Chỉ có tám trăm ngàn, xem ra tu vi của tên này cũng không mạnh, cao nhất cũng chỉ chừng Thần Cảnh mà thôi.
Tiếp theo, trước mắt Hàn Tuyệt nhảy ra một hàng chữ.
【 Triệu Hiên Viên: Tam Huyền Thần Nguyên, hậu duệ Nhân Hoàng, đệ tử Thánh Nhân, lúc sinh ra từng được dung hợp với thần hồn của Nhân Hoàng, được Nhân tộc cải tạo, tiến hóa thành thể chất Hỗn Độn, khí vận hùng hậu, trời định là Nhân tộc chi hoàng 】