Chương 572: Mở màn tranh đoạt khí vận (2)
Suy nghĩ của hắn bay xa.
Chủ nhân Thiên Đình là đồ tôn Phương Lương của hắn, Nhân Hoàng tương lai của Nhân tộc là Hình Hồng Tuyền…
Hai đại bá chủ đều là người của hắn…
Bất tri bất giác, thế lực của Hàn Tuyệt đã lớn đến bất ngờ.
Hiện tại dừng lại, quay đầu nhìn về, hắn không khỏi cảm thấy như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Lúc trước, hắn chỉ là muốn tăng thêm chút thủ đoạn bảo mệnh nên mới nhận đồ đệ, không ngờ lại đi tới tận ngày hôm nay.
“Ta trở thành Hắc Ám Cấm Chủ thật rồi.”
Hàn Tuyệt lẩm bẩm tự nói, trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.
Nhưng hắn cũng không hối hận.
Hắc Ám Cấm Chủ thì thế nào, chỉ cần có thể sống sót, có thể truy cầu Đại Đạo mãi, hắn bằng lòng làm Hắc Ám Cấm Chủ.
Đương nhiên chỉ là bằng lòng trong lòng thôi, ngoài miệng quyết không thể thừa nhận.
Quá nhiều tên chó chết đẩy tội nghiệt của mình lên người Hắc Ám Cấm Chủ, quả thực quá vô sỉ.
Cho đến tận giờ, trên Tiên giới vẫn có rất nhiều người đang nguyền rủa kẻ địch, không ít bạn tốt của Hàn Tuyệt đều đang gặp phải nguyền rủa thần bí, bao gồm cả đám người Phương Lương, Kỷ Tiên Thần và Chu Phàm.
Chịu qua Lượng Kiếp lần này rồi lại nói.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Hàn Tuyệt đi Hiến Đạo Bí Văn Ngoa vào, sau đó thi triển Hắc Ám Mộng Yểm, báo mộng cho Hình Hồng Tuyền.
Trong mộng, hai người tới giữa núi rừng.
Hàn Tuyệt ngồi bên cạnh nàng, nhẹ giọng nói: “Lượng Kiếp chân chính đã tới, lần này vai chính trong Lượng Kiếp là Nhân tộc và Thiên Đình, trong hai phe tất sẽ có một phe thắng, ngươi phải cẩn thận một chút.”
Hình Hồng Tuyền gật đầu nói: “Yên tâm đi, có thể không tham chiến ta sẽ không tham chiến.”
Hàn Tuyệt hỏi: “Ngươi cảm thấy ai có thể thắng?”
“Không rõ lắm, ta không hiểu biết nhiều về Thiên Đình, nhưng các trưởng lão Nhân tộc lại tràn đầy tự tin. Ta đã thấy hóa thân của vị Thánh Nhân kia, quả thật rất mạnh, hắn ta mới chỉ liếc qua một cái, ta đã cảm thấy hốt hoảng.”
Nhắc tới Phục Hy Thiên, Hình Hồng Tuyền cảm khái vạn phần.
Thánh Nhân quá xa xôi với nàng, trước kia nàng cho rằng Thánh Nhân chỉ là tu sĩ có pháp lực cường đại hơn mà thôi, mãi đến khi nàng nhìn thấy Phục Hy Thiên nàng mới nhận ra sự thực cũng không phải như vậy.
Đối mặt với Thánh Nhân, nàng chẳng thể nào sinh ra nổi chút lòng phản nghịch hay khinh nhờn, cả linh hồn đều đang run rẩy.
Hàn Tuyệt thầm suy đoán, phỏng chừng Thiên Đình cũng sẽ có Thánh Nhân tương trợ, nếu không chắc chắn Thiên Đình sẽ thua, thậm chí còn không thể đạt tới tác dụng thanh tẩy Thiên Đạo như dự đoán.
Cái gọi là Lượng Kiếp, trong mắt Hàn Tuyệt đó là một lần gột rửa chư thiên, khi số lượng chúng sinh đạt tới cực hạn, khí vận Thiên Đạo sẽ thay đổi, dẫn dắt chúng sinh chém giết nhau, để thiên địa hưởng lợi.
Hình Hồng Tuyền tò mò hỏi: “Phu quân, ngươi sẽ ủng hộ Thiên Đình sao?”
Nàng đã nghe nói Thiên Đế đương nhiệm là Phương Lương.
Nàng cũng đã được chứng kiến tư chất của Phương Lương, Hàn Tuyệt lại có quan hệ không tồi với Thiên Đế, không thể nào có chuyện trùng tên được, rõ ràng là cùng một người.
Hàn Tuyệt mặt không biểu cảm nói: “Ta không về phe nào hết.”
Hình Hồng Tuyền cười nói: “Không hổ là ngươi.”
Ừm?
Sao nghe lời này cứ thấy sai sai?
Hình Hồng Tuyền không tiếp tục nói về đề tài này nữa, mà bắt đầu nói về những việc nàng đã trải qua trong khoảng thời gian này.
Ngoài tu hành, nàng cũng đi theo Nhân tộc chinh chiến tứ phương, càng ngày càng nhiều chủng tộc Thái Cổ bị Nhân tộc tấn công. Trong chiến đấu, tu vi của thiên kiêu Nhân tộc không ngừng tăng lên, vô cùng thần kỳ.
Hình Hồng Tuyền suy đoán là do Thánh Nhân gây ra, Hàn Tuyệt thì lại cho rằng đó là Lượng Kiếp gây ra.
Trong Lượng Kiếp, tốc độ đột phá và tu luyện đều nhanh hơn thời kỳ hòa bình, vận mệnh chú định, Thiên Đạo đã thúc đẩy tất thảy.
Hình Hồng Tuyền tiếp tục nói chuyện, phần lớn thời gian Hàn Tuyệt chỉ im lặng lắng nghe.
Mộng cảnh này kéo dài rất lâu.
Trở lại hiện thực, Hàn Tuyệt lấy Ách Vận Thư ra bắt đầu nguyền rủa Chu Diễn Ngọc Đế.
Chu Diễn Ngọc Đế đã mất lý trí, thế nhưng gần đây không thấy có động tĩnh gì, không thể thả lỏng cảnh giác.
Có lẽ thằng nhãi này đang trốn trong một góc nào đó dưỡng thương? Cần phải nhân lúc hắn ta bị thương mà lấy mạng hắn ta.
Lần này, Hàn Tuyệt nguyền rủa 50 tỷ năm.
Chậm rãi mài chết hắn ta.
Mấy ngày sau.
Hàn Tuyệt thả Quỷ Dị Thần Linh ra, tiếp tục hấp thu nghiệp lực.
Cùng lúc đó.
Dưới tàng Phù Tang Thụ.
Mọi người vây quanh Lữ Hóa Hư, quanh thân hắn ta tỏa ra từng sợi mây tím, theo tóc dài phiêu động, một luồng khí tức đáng sợ mà áp lực đang dần hiện lên.
“Hắn bị sao vậy?” Tuân Trường An nghi ngờ hỏi.
Mộ Dung Khởi híp mắt nói: “Hắn đang thức tỉnh lực lượng kiếp trước, khí tức này…”
Sở Thế Nhân nói như chém đinh chặt sắt: “Là Tử Vi Đại Đế, một trong Tứ Cực Đại Đế của Thiên Đình!”
Mộ Dung Khởi liếc mắt nhìn hắn ta, thầm khó chịu.
Sao thằng nhãi này cứ luôn cướp lời hắn ta thế?
Chỉ có ngươi biết thôi chắc?
Ngộ Đạo Kiếm tò mò hỏi: “Tử Vi Đại Đế rất lợi hại sao?”
Sở Thế Nhân nói: “Cùng xưng đế với Thiên Đế, ngươi nói xem có lợi hại không?”
Khi chúng đệ tử Ẩn Môn vây quanh Lữ Hóa Hư nghị luận sôi nổi, Hàn Tuyệt cũng chú ý tới tình huống của Lữ Hóa Hư.
Hắn có thể cảm nhận được có một luồng lực lượng cường đại đang thức tỉnh sâu trong linh hồn Lữ Hóa Hư.
Tứ Đại Đế của Thiên Đình đều là tồn tại trên Đại La.
Hàn Tuyệt mở quan hệ nhân tế ra xem chân dung của Lữ Hóa Hư.
【 Lữ Hóa Hư: Thái Ất Chân Tiên cảnh sơ kỳ, Tử Vi Đế Tinh, Đại La chuyển thế, từng là một trong Tứ Cực Đại Đế của Thiên Đình, mang theo chí bảo Thiên Đạo Tử Vi Thương chuyển thế, Tử Vi Thương là hồn, hai người không thể chia tách, thiên tư mạnh mẽ, chưa đến ba trăm năm đã đạt tới Thái Ất Địa Tiên cảnh, thức tỉnh Tử Vi Đế Tinh Đạo Quả, trước mắt độ thiện cảm là ngũ tinh 】
Là đệ tử nhập môn muộn nhất nhưng hắn ta đã đạt tới Thái Ất Chân Tiên cảnh sơ kỳ, có thể thấy thiên tư của đệ tử Ẩn Môn cao tới mức nào.
Hàn Tuyệt thấy cảnh giới của Lữ Hóa Hư không có thay đổi nên không lo lắng lắm.