Chương 594: Hàn Tuyệt chiến với song tử Nhân Giáo (1)
Đây chính là vô thượng lĩnh vực!
Dưới Thiên Đạo, chỉ có bốn người bọn họ có được thể chất Hỗn Độn, nói không khoa trương chút nào thì bọn họ chính là bốn người có thiên tư mạnh nhất!
Được gia nhập vào một nhóm thế này, sao Chu Phàm có thể không kích động?
Hàn Tuyệt khẽ gật đầu, dùng giọng vô cùng lạnh nhạt hỏi: “Lại gặp phải chuyện gì?"
Triệu Hiên Viên xấu hổ, cúi đầu.
Lòng Hàn Tuyệt lộp bộp một chút.
Thật đúng là.
Các ngươi không sợ chết sao?
Đạo Chí Tôn giả vờ ho khan một tiếng, nói: “Sau khi tới Vô Tận Huyết Hải, chúng ta truy theo tung tích của Ma Tộc, tìm được thiên địa do Thái Cổ Ma Tổ diễn hóa ra. Tuy thất bại trong Lượng Kiếp nhưng Thái Cổ Ma Tổ vẫn chưa chết, mà học theo Cự Thần Bàn Cổ, khai thiên tích địa. Chúng ta bị một trận pháp vây khốn…”
Hàn Tuyệt ngắt lời hắn ta: “Mảnh vỡ chí bảo ngươi nói lần trước đâu?”
“Đã đưa cho Phương Thiên Đế rồi, ngươi có thể đi lấy bất cứ lúc nào!”
“Vậy bây giờ thì sao?”
“Chúng ta phát hiện ra một liên tọa, chính là một trong những chí bảo Thiên Đạo, có thể tặng cho ngươi.”
“Hào phóng như vậy? Chẳng lẽ các ngươi không dùng được?”
“Hổ thẹn… Quả thật không dùng được, nhưng không thể để lại cho Thái Cổ Ma Tổ, nếu không chư thiên sẽ gặp nạn.”
Ha ha!
Còn rất có tinh thần trượng nghĩa!
Hàn Tuyệt âm thầm phỉ nhổ, sau đó nói: “Được thôi, ta sẽ giúp ngươi truyền lời cho Phương Thiên Đế.”
“Đa tạ!”
Đạo Chí Tôn bái tạ.
Ngay sau đó Hàn Tuyệt lập tức rời đi.
Chu Phàm không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc vị tiền bối này là ai?”
Không biết vì sao, Hàn Tuyệt mang tới cho hắn ta một cảm giác rất quen thuộc.
Đạo Chí Tôn bình tĩnh nói: “Ta cũng không rõ lắm, Thiên Đế tiền nhiệm giấu hắn rất sâu, Phương Thiên Đế tân nhiệm cũng cực kỳ kính sợ hắn, nhất định là đại năng tuyệt thế, pháp lực rất cao lại luyện được thể chất Hỗn Độn. Nhớ trước đây ta còn có chút xem thường hắn, không ngờ lại được hắn cứu mấy lần, đúng là châm chọc.”
Chu Phàm nghe vậy lại càng thêm tò mò về Hàn Tuyệt.
Triệu Hiên Viên nói: “Đạo huynh, ngươi nói xem sau khi trở về ta lại gia nhập môn hạ của vị tiền bối này, thế nào?”
Đạo Chí Tôn liếc mắt nhìn hắn ta, hỏi: “Có ý gì?”
Triệu Hiên Viên cười khổ nói: “Ta có hơi lực bất tòng tâm, các ngươi quá…”
Đạo Chí Tôn to gan lớn mật, Chu Phàm vốn là một kẻ điên.
Triệu Hiên Viên cảm thấy mình và bọn hắn vốn không phải người cùng đường. Hắn ta có thiên tư tốt như vậy, lại có bối cảnh lớn là Nhân tộc, không cần phải luôn xuất sinh nhập tử.
Thật ra hắn ta càng cảm thấy hứng thú với Hàn Tuyệt hơn.
Hắn ta có cảm giác, gia nhập trở thành môn hạ của Hàn Tuyệt mới là cơ duyên lớn nhất.
“Chờ sau khi chuyện này kết thúc thì tùy ngươi.” Đạo Chí Tôn hừ một tiếng, rất bất mãn.
...
Hàn Tuyệt lấy Thiên Đạo Lệnh ra liên hệ với Phương Lương.
Sau khi Phương Lương biết được việc này, vô cùng khiếp sợ: “Bọn hắn điên rồi sao? Không ngờ lại dám đi trêu chọc Thái Cổ Ma Tổ! Thiên Đình không có tiên thần nào có năng lực cứu bọn hắn đâu.”
“Vậy tức là không cứu được?”
“Đúng…”
“Không có việc gì, để bọn hắn đi tìm chết đi.”
Hàn Tuyệt lắc đầu nói, cái này gọi là tự làm tự chịu.
Nhưng có Chu Phàm ở đó, có lẽ ba người này không chết được đâu.
Phương Lương nói: “Chí bảo Đạo Chí Tôn đưa cho ngài đã được mang đến, ngài có muốn tới lấy không? Ta dùng Thỉnh Thần Thuật triệu hoán ngài. Yên tâm, nhất định sẽ không chậm trễ thời gian của ngài.”
Nghe lời Phương Lương nói, Hàn Tuyệt không lập tức đồng ý.
Hắn cẩn thận hỏi trong lòng: “Bây giờ ta đi đến chỗ Phương Lương, liệu có gặp phải nguy hiểm tính mạng không?”
Chắc chắn là có nguy hiểm, nhưng chỉ cần không nguy hiểm tới tính mạng là được.
【 Cần khấu trừ trăm triệu năm thọ mệnh, có tiếp tục hay không 】
Tiếp tục!
【 Tạm thời không có 】
Hàn Tuyệt lập tức trả lời: “Được.”
Phương Lương bắt đầu thi triển thần thông.
Rất nhanh, một vòng xoáy màu đen đã xuất hiện trước mặt Hàn Tuyệt, hắn bước vào trong đó.
Tiên giới, Thiên Đình, Lăng Tiêu bảo điện.
Phương Lương đứng dậy, nhìn vòng xoáy màu đen lơ lửng trong điện, hắn ta không khỏi căng thẳng.
Đã nhiều năm không gặp Hàn Tuyệt, hình tượng của Hàn Tuyệt trong lòng hắn ta càng thêm thần bí.
Một bóng người bước ra khỏi vòng xoáy màu đen. Hắn mặc Thiên Hiến Đại Đạo Y, eo đeo Kim Tỳ Vực Huyết Yêu Đái, chân đạp Hiến Đạo Bí Văn Ngoa, thân quấn Thiên Thâm Tiện Vân Ti, thần thái bức người.
Không phải Hàn Tuyệt thì là ai?
Tuy Phương Lương đã là Thiên Đế, nhưng nhìn thấy Hàn Tuyệt, hắn ta vẫn không khỏi kinh diễm.
Không hổ là sư tổ của hắn ta.
Mặc dù đã từng hồn xuyên Thái Cổ, nhưng Phương Lương chưa từng gặp nam tử nào tuấn mỹ hơn Hàn Tuyệt. Nói không hề khoa trương, dưới Thiên Đạo, dù là nữ tử đẹp nhất cũng không đẹp bằng Hàn Tuyệt.
Hàn Tuyệt vừa chạm đất, Phương Lương đã vội vàng hành lễ.
“Đồ đâu?” Hàn Tuyệt trực tiếp hỏi.
Mặt hắn không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại thấy hơi căng thẳng.
Hắn trực tiếp kiểm tra đo lường người mạnh nhất xung quanh.
【 Lý Đạo Không: Đại La Kim Tiên cảnh hậu kỳ, đại đệ tử Nhân Giáo 】
A?
Thằng nhãi này đã đạt tới Đại La Kim Tiên cảnh hậu kỳ rồi?
Quá nhanh!
Hàn Tuyệt âm thầm kinh hãi, đồng thời chép lại tu vi của Lý Đạo Không, về sau có thể làm đối thủ trong mô phỏng thí luyện.
Phương Lương giơ tay, một mảnh vỡ bạch ngọc xuất hiện trong tay hắn ta.
Hàn Tuyệt nhận lấy nó, thu vào trong tay áo, sau đó xoay người đi về phía vòng xoáy màu đen.
“Sư tổ, ngài không ngồi lại một lát sao?” Phương Lương vội vàng kêu lên.
Đi vậy cũng nhanh quá rồi!
Hàn Tuyệt nói: “Có việc?”
Phương Lương bất đắc dĩ nói: “Nơi này là Thiên Đình, ta lại là Thiên Đế, lấy đâu ra nguy hiểm. Nếu nơi này cũng nguy hiểm há chẳng phải Thiên Đình đã bị diệt rồi? Ta chỉ muốn tâm sự với sư tổ thôi.”
Hàn Tuyệt nhìn vẻ mặt mỏi mệt của hắn ta, đồng ý ở lại.
“Nhiều nhất nửa canh giờ.”
“Không thành vấn đề!”
Phương Lương kinh hỉ.
Hắn ta vội vàng lấy bảo tọa ra, đặt ở bên cạnh đế tọa.
Hai người ngồi xuống, Phương Lương bắt đầu nói về phát triển mấy năm nay của Thiên Đình.
Thiên Đình vẫn luôn chém giết với Nhân tộc, đồng thời tuyển nhận tiên thần mới ở hải ngoại. Nhiều năm trôi qua, số lượng thiên binh thiên tướng không chỉ không giảm bớt, ngược lại còn liên tục tăng lên.