Chương 596: Phương Lương mờ mịt, điên cuồng báo mộng
Dù cho là Chuẩn Thánh, cũng có thể giao thủ một hai.
Nói cho cùng Chuẩn Thánh cũng không phải Thánh Nhân, chỉ khác một chữ thôi mà cách biệt như trời với đất.
Hàn Tuyệt tiếp tục tiến hành mô phỏng thí luyện, muốn tìm ra cách để miểu sát Lý Đạo Không.
Phương thức chiến đấu khác biệt, tất nhiên cần thời gian khác biệt.
Bất luận kẻ nào cũng có sơ hở, cho dù là tu vi cao hay thấp.
Mấy ngày sau.
Hàn Tuyệt vẫn không thể tìm được cách miểu sát Lý Đạo Không, ngắn nhất cũng phải mất ba phút.
Ý chí chiến đấu của Hàn Tuyệt được khơi dậy, lấy miểu sát Lý Đạo Không làm mục tiêu.
Có thể nói Lý Đạo Không đang biến cường với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, vào lúc Hàn Tuyệt đang biến cường, hắn ta cũng đang biến cường, thậm chí có thể nói là đang bay nhanh biến cường.
Hàn Tuyệt không tiếp tục mô phỏng thí luyện nữa, mà lấy mảnh ngọc phiến Phương Lương đưa cho hắn ra.
“Đây không phải mảnh vỡ Tạo Hóa Ngọc Điệp của Đạo Tổ chứ?”
Hàn Tuyệt chờ mong nghĩ, đây là quà đáp lễ của Đạo Chí Tôn vì hắn đã giúp Đạo Chí Tôn truyền lời cầu cứu lúc trước.
Hắn dùng thần niệm thâm nhập vào trong ngọc phiến, cảm nhận được một cấm chế cường đại đang ngăn cản mình.
Hắn dốc hết toàn lực công kích nó, nhưng vẫn không thể phá tan.
Khó trách Đạo Chí Tôn lại đưa cho hắn, hóa ra là không thể sử dụng.
Hàn Tuyệt không khỏi dùng tới công năng diễn hóa để tính.
【 Cần khấu trừ ba tỷ năm thọ mệnh, có tiếp tục hay không 】
Ba tỷ năm?
Cái giá này đã vượt quá giá trị của Thiên Đạo Thánh Nhân, khó lường!
Cần phải tính!
Hàng chữ trước mắt Hàn Tuyệt lại thay đổi, xuất hiện một đoạn giới thiệu.
【 Quy Khư Thần Ngọc: Chí bảo Đại Đạo tàn khuyết, tương truyền rằng Quy Khư Thần Cảnh do Đại Đạo diễn hóa ra, vì muốn chấp chưởng Quy Khư Thần Cảnh mà Đạo Tổ đã dùng Thiên Đạo thủ tiêu Đại Đạo, Đại Đạo hóa thành bảy mảnh Quy Khư Thần Ngọc, có được một mảnh sẽ có thể tự do xuyên qua Quy Khư Thần Cảnh, không phải chịu ảnh hưởng của cấm chế tiên thiên. Gom đủ bảy mảnh Quy Khư Thần Ngọc có thể đánh thức Đại Đạo, khống chế Quy Khư Thần Cảnh 】
A?
Nói vậy đây chẳng phải là một chiếc chìa khóa sao?
Hiện tại nó không có tác dụng gì?
Hàn Tuyệt có chút thất vọng, chỉ có thể buông Quy Khư Thần Ngọc xuống.
Đối với Quy Khư Thần Cảnh, hắn đã nghe được rất nhiều lần, nhưng không mấy hứng thú.
Nói trắng ra đó chỉ là một Tiên giới khác mà thôi.
Ngưỡng cửa càng cao chắc chắn nguy hiểm sẽ càng lớn.
Nếu Hàn Tuyệt có thể tu luyện được đến Thánh Nhân, thành tồn tại vô địch trong Tiên giới, vậy tất nhiên hắn sẽ ở lại Tiên giới, tuyệt đối không tới Quy Khư Thần Cảnh mạnh hơn làm gì.
Vất vả lắm mới tu luyện đến full cấp trong một bản đồ, còn chưa kịp hưởng thụ đã phải tới bản đồ cao cấp hơn, không phải là tự tìm ngược sao?
Trước kia mỗi lần Hàn Tuyệt đọc tiểu thuyết huyền huyễn đều thấy, nhân vật chính trong đó không ngừng nhảy bản đồ, hắn xem mà tim mệt.
Cuộc đời nào có nhiều điều bất đắc dĩ như vậy, bớt gây phiền toái chút đi, muốn dừng lại thì cứ dừng lại.
Hàn Tuyệt vừa miên man suy nghĩ vừa tu luyện.
Lớn tuổi rồi nên hay nhớ tới một vài chuyện vụn vặt kiếp trước.
Có lẽ là vì một đời này hắn chưa phải trải qua chuyện gì, nhạt nhẽo vô vị, còn không bằng một đời rực rỡ của phàm nhân.
Nhưng hắn không hối hận, thậm chí còn cảm thấy may mắn vì mình đã đi đến bước này.
Không có gì quan trọng hơn còn sống!
...
Lăng Tiêu bảo điện.
Tiên Thần tụ tập, bầu không khí rất nghiêm túc.
Phương Lương mặt không biểu cảm ngồi ngay ngắn, ánh mắt quét nhìn mọi người trong điện.
Thiên Thần Tướng phá vỡ yên tĩnh, mở miệng nói: “Pháp Tướng này của Phục Hy Thiên đã là Chuẩn Thánh, muốn đối phó với hắn cần phải xin Thánh Nhân hỗ trợ, hoặc là xin phó giáo chủ của các giáo phái ra tay.”
Chúng Tiên Thần sôi nổi mở miệng.
“Phục Hy Thiên không đáng làm Thánh Nhân, thế mà lại tự mình ra tay!”
“Thật đáng giận, hắn ta chính là Pháp Tướng của Thánh Nhân, Chuẩn Thánh bình thường cũng không phải là đối thủ của hắn ta!”
“Quả thật rất quá đáng.”
“Không phải Thiên Đình có Thánh Nhân ủng hộ hay sao?”
“Muốn diệt trừ Nhân tộc, cần phải trấn áp Phục Hy Thiên!”
Nghe chúng Tiên Thần nói, Phương Lương không nói gì.
Hắn ta đưa mắt nhìn về phía Lý Đạo Không.
Lý Đạo Không bình tĩnh nói: “Sư đệ, ngươi đi tới Nhân Giáo mời tiền bối tới trợ trận.”
Lý Huyền Áo nhíu mày, trong lòng rất bất mãn nhưng vẫn thành thật xoay người rời đi.
Trước công chúng mà Lý Đạo Không cứ luôn sai bảo hắn ta, thật đúng là không nể mặt hắn ta chút nào.
Sao ngươi không đi mời đi?
Sau khi Lý Huyền Áo rời đi, đám Tiên Thần đều thả lỏng.
Đã có người ra tay, vậy bọn hắn không cần đi chịu chết nữa.
“Phía tiền tuyến không được tiến công nữa, đại năng của Nhân Giáo có thể đến!” Phương Lương mở miệng nói, sau đó vung tay áo.
Đám Tiên Thần sôi nổi hành lễ, lũ lượt lui ra.
Rất nhanh, trên điện chỉ còn lại Phương Lương và Lý Đạo Không.
Phương Lương nhìn về phía Lý Đạo Không, ánh mắt nghi hoặc.
Lý Đạo Không hỏi: “Sư tổ của ngươi ở đâu? Sao ngươi không mời hắn?”
Phương Lương trầm mặc.
Lý Đạo Không tiếp tục nói: “Ta không có ác ý, chỉ là muốn luận bàn với hắn, ta có ấn tượng không tồi với hắn, nói thật, hiếm khi ta cảm thấy hứng thú với ai như vậy, nếu có thể kết làm tri kỷ thì chẳng phải là đẹp thay?”
Phương Lương thầm mắng, đẹp cái rắm!
Ngươi cho rằng ta đang muốn trèo cao Nhân Giáo các ngươi sao?
Phương Lương bất đắc dĩ cười nói: “Ta thật sự không biết, loại thần thông ta dùng chỉ có thể triệu hoán sư tổ, không thể cảm nhận được vị trí của sư tổ, sư tổ có tới hay không cũng không phụ thuộc vào ý muốn của ta.”
Lý Đạo Không nhíu mày.
Hắn ta không thể quên được một kiếm kia của Hàn Tuyệt.
Vô cùng tùy ý, lại tràn ngập cảm giác áp bức!
Trên Kiếm Đạo, ngoài Thánh Nhân ra, Lý Đạo Không chưa từng gặp được đối thủ nào như vậy.
Hắn ta rất hưng phấn, muốn nghiên cứu thêm về kiếm đạo của Hàn Tuyệt.
Phương Lương nói: “Chờ khi Lượng Kiếp kết thúc rồi hẵng tới bái phỏng sư tổ ta, hẳn ngươi cũng hiểu rõ sư tổ ta đang muốn tị kiếp, hắn không muốn tiếp xúc với ngươi.”
Lý Đạo Không chỉ có thể từ bỏ, xoay người vung tay rời đi.