Đỉnh Cấp Khí Vận, Lặng Lẽ Tu Luyện Ngàn Năm

Chương 602: Diệt Đạo Thần Thông, Thánh Nhân sợ hãi (2)

Chương 602: Diệt Đạo Thần Thông, Thánh Nhân sợ hãi (2)
Triệu Hiên Viên trừng lớn hai mắt, hãi hùng khiếp vía.
Đây là cái gì?
Cột sáng màu đen này khiến hắn – tồn tại đã trên Thần Cảnh - cũng phải khiếp sợ.
Hắc Ngục Kê nhìn về phía Sở Thế Nhân, hỏi: “Sao ngươi không nói gì? Giới thiệu cho các huynh đệ xem nào!”
Sở Thế Nhân nhíu mày, không trả lời.
Rất hiển nhiên, hắn ta cũng không biết cái này là gì.
...
Trong một tòa đại điện u ám, Lý Mục Nhất đang đả tọa tu luyện bỗng nhiên mở mắt.
“Diệt Đạo…”
“Là ai?”
Lý Mục Nhất cau mày, bắt đầu bấm ngón tay suy tính.
Lúc này, hai đạo quang ảnh xuất hiện trước mặt hắn, đúng là Nam Cực Thiên Tôn và Thiên Tuyệt giáo chủ.
Thiên Tuyệt giáo chủ mở miệng nói: “Sư huynh, ngươi cảm nhận được không, có người lĩnh ngộ được Diệt Đạo Thần Thông, lại còn lĩnh ngộ được trong thời điểm quan trọng này.”
Nam Cực Thiên Tôn hừ một tiếng: “Tất nhiên là Phục Hy Thiên rồi, thằng nhãi này đã nhập kiếp, dùng tu vi Thánh Nhân trấn áp Thiên Đình, đúng thật là vô sỉ. Nếu hắn ta thi triển Diệt Đạo Thần Thông, vừa lúc có thể một chiêu diệt thế, kết thúc Vô Lượng đại kiếp.”
Sắc mặt Lý Mục Nhất cũng trở nên âm trầm.
Đạo Môn Tam Giáo chính thống đều đã nhập kiếp, nếu Phục Hy Thiên diệt thế sẽ khiến khí vận của bọn hắn bị tổn hao rất nhiều. Thân là Thiên Đạo Thánh Nhân, khí vận của bọn hắn cũng ảnh hưởng đến đạo hạnh của bản thân.
Tuy Lý Mục Nhất không phải Thiên Đạo Thánh Nhân, nhưng các đệ tử của hắn ta còn đang nằm trong kiếp số.
“Một khi đã vậy, các ngươi cũng nhập kiếp đi.” Lý Mục Nhất trầm giọng nói.
Nghe vậy, Nam Cực Thiên Tôn và Thiên Tuyệt giáo chủ đều động dung.
Thiên Tuyệt giáo chủ nhíu mày nói: “Một khi nhập kiếp sẽ khơi dậy sát tâm, các Thiên Đạo Thánh Nhân sẽ giết đến ngươi chết ta sống.”
Lý Mục Nhất nói: “Không nhập kiếp, vậy chờ Phục Hy Thiên cắn nuốt khí vận của chúng ta đi.”
Nam Cực Thiên Tôn nói: “Có lẽ không phải Phục Hy Thiên, hắn ta không cần phải nhập kiếp sau đó lĩnh ngộ thần thông phải trả giá lớn như vậy. Với cả phía sau Phục Hy Thiên không có chỗ dựa.”
Lý Mục Nhất và Thiên Tuyệt giáo chủ đều cảm thấy có lý, không khỏi gật đầu.
“Cho dù là ai, đều sẽ quyết định hướng đi của Vô Lượng đại kiếp. Ta phải đích thân đi một chuyến. Có hai vị Thiên Đạo Thánh Nhân nắm giữ Diệt Đạo Thần Thông, hỏi bọn họ thử xem sao.” Lý Mục Nhất đứng dậy nói, giọng điệu rất nghiêm trọng.
...
Tiên giới, Nhân tộc.
Trên một dàn tế lớn, một đội tu sĩ Nhân tộc đang đả tọa, trải rộng bên trên dàn tế.
Tám phương dàn tế đều có vô số tu sĩ đang đả tọa, nghỉ chân, ánh mắt bọn hắn đều nhìn về phía một đám mây phía trước dàn tế.
Bên trên biển mây, kim quang vạn trượng, có một bóng người đang đả tọa giảng đạo, Đạo âm quanh quẩn khắp thiên địa.
Người này mặc trường bào đen trắng, khuôn mặt uy nghiêm, đúng là Thánh Nhân của Nhân tộc, Phục Hy Thiên.
Phục Hy Thiên mở mắt, cau mày, dù hắn ta không há mồm nhưng Đạo âm vẫn quanh quẩn không dứt, khiến người giác ngộ.
“Diệt Đạo Thần Thông… Là ai…”
Phục Hy Thiên bấm ngón tay suy tính, nhưng cũng giống như Lý Mục Nhất, hắn ta không tính được vị đại năng thần bí kia.
Tâm trạng của hắn ta như chìm xuống đáy cốc.
Diệt Đạo Thần Thông có thể giết chết chúng sinh, dù là Thánh Nhân cũng không thể ngăn cản.
Nếu đối phương là Thánh Nhân, vậy chỉ cần một ý niệm đã có thể huỷ diệt chúng sinh Thiên Đạo, Nhân tộc cũng sẽ diệt vong, như vậy tất cả những gì hắn ta làm đều sẽ biến thành công cốc, thậm chí hắn ta có thể vì thế mà khiến Thánh Nhân Quả Vị trở nên bất ổn.
“Đáng chết, ta mới vừa nhập kiếp đã có người lĩnh ngộ Diệt Đạo Thần Thông… Chẳng lẽ là do hai vị kia truyền thụ?”
Lông mày Phục Hy Thiên nhíu càng chặt hơn, tâm tình bực bội cực độ.
Lòng Thánh Nhân tĩnh như nước, nhưng khi nhắc tới đạo hạnh của bản thân, ngay cả Thánh Nhân cũng khó có thể giữ bình tĩnh.
...
Tiên Thiên động phủ.
Hàn Tuyệt tốn mất bảy ngày bảy đêm mới có thể nắm giữ được Diệt Đạo Thần Thông, cột sáng màu đen bên trên núi Khổ Tu Thành Tiên theo đó mà tiêu tán.
“Thật là bá đạo, phức tạp, cũng rất vô dụng.”
Hàn Tuyệt lẩm bẩm tự nói, tâm tình bình thản.
Chúng Sinh Bình nhìn như rất kinh khủng, nhưng nếu bảo Hàn Tuyệt thi triển thì chỉ có thể diệt được sinh linh dưới Đại La Kim Tiên cảnh trung kỳ mà thôi, không có quá nhiều ý nghĩa.
Sau khi sử dụng, cảnh giới của hắn còn sẽ rớt xuống Thần Cảnh.
Hàn Tuyệt không hy vọng cảnh giới mình vất vả tu luyện ra bị tụt xuống.
Nếu hắn thi triển Chúng Sinh Bình sau khi chứng đạo thành Thánh, tu vi sẽ trực tiếp rớt xuống Chuẩn Thánh chi cảnh, như thế sợ rằng đạo tâm hắn sẽ vỡ nát.
Không đến mức vạn bất đắc dĩ tuyệt không thể sử dụng thần thông này!
Hàn Tuyệt tiếp tục tu luyện.
Hắn không biết giới Thiên Đạo Thánh Nhân lại đại loạn.
Trong một mảnh cường quang.
Chín bóng người ngồi thành hình vòng tròn, bóng dáng mỗi người đều chìm trong quang mang, không thể nhìn rõ chân dung.
Phục Hy Thiên nói đầu tiên: “Không biết gần đây là vị đạo hữu nào lĩnh ngộ Diệt Đạo Thần Thông? Tuy Thiên Đạo Thánh Nhân chúng ta đấu đá, nhưng cũng chỉ là tính kế mà thôi.”
Thiên Tuyệt giáo chủ hừ một tiếng: “Phỏng chừng không phải là một trong chín người chúng ta, chắc là con rối do một vị đạo hữu nào đó nâng đỡ, dù sao thần thông này cũng có thể gây nguy hiểm cho Thánh Nhân Quả Vị.”
Các Thánh Nhân dồn dập mở miệng.
“Đạo Tổ chỉ truyền thụ Diệt Đạo Thần Thông cho Cầu Tây Lai và Mệnh Cơ đạo hữu, chỉ có thể là một trong hai người các ngươi sắp xếp.”
“Phật Môn ta giảng đạo cho chư thiên, sao bần đạo có thể sử dụng Diệt Đạo Thần Thông gây nguy hiểm cho Phật môn đạo thống?”
“Ta cũng sẽ không, đạo thống của ta đã rút khỏi Tiên giới từ lâu, hà tất gì phải chọc vào đại nhân quả?”
“Từ sau khi Đạo Tổ rời đi, đã có mấy lần Lượng Kiếp trôi qua nhưng chưa từng thấy Diệt Đạo Thần Thông xuất hiện, chuyện này không tầm thường, cần phải cẩn thận.”

Mười năm chậm rãi qua đi.
Trong Tiên Thiên động phủ.
Hàn Tuyệt còn đang tu luyện, hắn không biết nhóm Thánh Nhân kia đã nghi kỵ lẫn nhau vì Diệt Đạo Thần Thông của mình.
Trong mắt hắn chỉ có tu hành.
Thậm chí hắn đã quên luôn Chúng Sinh Bình. Thần thông này không phù hợp với đạo tâm của hắn, gần như không có cơ hội sử dụng, học là được rồi, không cần thiết nhớ mong mãi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất