Chương 604: Hắc ám bao phủ chư thiên, Hắc Ám Cấm Chủ hiện thế (1)
Thiên Đế đánh giá Hàn Tuyệt, lộ ra một nụ cười, nói: “Trẫm đã không thể nhìn thấu ngươi nữa, xem ra tu vi của ngươi càng ngày càng mạnh, hiện tại tu vi tới đâu rồi? Đã đạt tới Lục Huyền Thần Nguyên?”
Hàn Tuyệt cười khổ nói: “Bệ hạ đánh giá ta quá cao, sao có thể nhanh như vậy được.”
Thiên Đế cười ha hả nói: “Cũng đúng.”
“Gần đây bệ hạ thế nào?”
“Thiên Đạo đang muốn đuổi trẫm đi, gần đây Tiên giới lan truyền rằng có Thánh Nhân muốn diệt thế, trẫm tới để nhắc nhở ngươi đừng trở về Tiên giới, tránh gặp phải bất trắc.”
“Đa tạ bệ hạ nhắc nhở, chắc chắn ta sẽ không trở về, còn ngài thì sao? Vẫn chưa rút ra được?”
“Ta không rút ra được, ta bị nghiệp lực quấn thân, một khi rời đi sẽ bị Bất Tường Tà Túy trong Hắc Ám Cấm Khu tìm tới, kết cục sẽ càng thảm hại, chỉ có thể tiếp tục tranh giành.”
Hàn Tuyệt nhíu mày, nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Bất cứ lời an ủi nào cũng là vô nghĩa, hắn không cách nào trực tiếp trợ giúp Thiên Đế.
Thiên Đế tiếp tục nói: “Lượng Kiếp lần này bị Thánh Nhân thúc đẩy, chỉ sợ rất nhanh sẽ kết thúc, giúp trẫm liên hệ với Hắc Ám Cấm Chủ đi.”
Hàn Tuyệt sửng sốt, kinh ngạc hỏi: “Sao ta có thể liên hệ với Hắc Ám Cấm Chủ được?”
Thiên Đế bước lên trước, cười như không cười hỏi: “Ngươi thật sự không có chút quan hệ nào với Hắc Ám Cấm Chủ sao?”
Hắn ta rất khó tin tưởng Hàn Tuyệt chính là Hắc Ám Cấm Chủ, nhưng chắc chắn Hàn Tuyệt phải có quan hệ với Hắc Ám Cấm Chủ.
Nếu không phải vậy, vì sao Hắc Ám Cấm Chủ lại muốn giúp hắn ta?
Hắn ta không thể nghĩ ra được bất kỳ nguyên nhân nào khác.
“Ta thật sự không biết hắn, không bằng ngươi hỏi Phương Lương xem sao?” Hàn Tuyệt cười khổ nói.
“Thật?”
“Nếu ta lừa gạt bệ hạ, vĩnh viễn không chứng được Thiên Đạo Thánh Nhân Quả Vị!”
Nghe thấy lời thề của Hàn Tuyệt, Thiên Đế nhíu mày nói: “Không cần phải nói ra lời thề độc thế này, từ nơi sâu xa đã có thiên định, tai vạ từ miệng mà ra.”
Hàn Tuyệt nghiêm túc nói: “Ta biết, lời ta nói chính là lời nói thật.”
Dù sao ta cũng không muốn trở thành Thiên Đạo Thánh Nhân!
Ta muốn vượt qua cả Thiên Đạo, được tự do tự tại, không cần vị trí Thánh Nhân cứng nhắc kia!
Thiên Đế thầm thấy hoang mang.
Chẳng lẽ thật sự là do trẫm nghĩ nhiều rồi?
Hắn ta hiểu tính cách của Hàn Tuyệt, thằng nhãi này chỉ có một mục tiêu là tu hành, sao có thể tự chặt đứt tiền đồ của mình được.
Hay là Hàn Tuyệt thật sự không có quan hệ gì với Hắc Ám Cấm Chủ?
Suy đoán của Thiên Đế về Hàn Tuyệt tan thành mây khói.
Nếu Hắc Ám Cấm Chủ không có quan hệ với Hàn Tuyệt, vậy chắc chắn Hắc Ám Cấm Chủ đang theo dõi Hàn Tuyệt!
Thiên Đế nhắc nhở: “Vậy ngươi cũng phải cẩn thận Hắc Ám Cấm Chủ, người này có lai lịch thần bí, khó mà phỏng đoán được ý đồ của hắn.”
Hàn Tuyệt nói: “Ta hiểu rõ, ta cũng từng nghe nói về sự tích của hắn, có thể nào hắn là do Thánh… Sắp đặt không?”
Thiên Đế lắc đầu nói: “Không thể đoán được, đừng tin tưởng bất cứ Thánh Nhân nào, hiện tại trẫm đã là cái đinh trong mắt Thánh Nhân, nếu không phải trẫm thuộc về Chân Long tộc, một mạch của Đạo Tổ, chỉ sợ Thánh Nhân đã sớm ra tay với trẫm.”
Hàn Tuyệt gật đầu.
Hai người tiếp tục nói chuyện phiếm, Thiên Đế nói về những chuyện gần đây mình trải qua, hắn ta cũng không giấu giếm, nói hết tình cảnh của mình ra.
Hàn Tuyệt nghe mà chua xót, Thiên Đế đã từng khí phách hăng hái, là Thiên Đình chi chủ, đế vương của chúng thần, cao cao tại thượng, uy phong bậc nào.
Nhưng chỉ trong một Lượng Kiếp ngắn ngủi, Thiên Đế đã rơi vào tình cảnh như chuột chạy qua đường.
Thiên Đế còn tốt, nhìn lại đám người Yêu Đế, Thiên Đạo Phật Tổ, Tổ Đồ, Chu Diễn Ngọc Đế, đều là bậc kiêu hùng nhưng đã ngã xuống, thật đáng tiếc thay.
Hàn Tuyệt lại có hiểu biết sâu hơn về hai chữ Lượng Kiếp.
Chỉ cần muốn tranh đấu thì phải nhập kiếp.
Nhập kiếp, phúc họa không rõ.
Nếu là phúc, một bước lên trời, trường thọ cùng thiên địa.
Nếu là họa, hình thần câu diệt, vĩnh viễn không thể lật mình.
Thiên Đế giương mắt nhìn về phía Hàn Tuyệt, ánh mắt sáng quắc nói: “Hàn Tuyệt, điều trẫm có thể làm cho ngươi trẫm đều đã làm rồi, trẫm không cần ngươi hồi báo trẫm, chỉ muốn ngươi đưa mảnh ân tình này cho Thiên Đình. Nếu trong Lượng Kiếp tiếp theo, Thiên Đình gặp phải nguy cơ bị diệt sạch, hy vọng ngươi có thể vươn tay cứu giúp Thiên Đình.”
Hàn Tuyệt hỏi: “Nếu Thiên Đình không qua nổi Lượng Kiếp hiện tại thì sao?”
Thiên Đế lắc đầu nói: “Sẽ không, trẫm có ước định với chư Thánh, bất luận thắng bại thế nào, ít nhất Thiên Đình vẫn sẽ trụ lại sau Lượng Kiếp này.”
Hàn Tuyệt trả lời: “Được, ta đáp ứng ngươi, nếu ta có năng lực, nhất định sẽ hỗ trợ.”
Chờ đến Lượng Kiếp sau, nói không chừng Hàn Tuyệt đã chứng đạo thành công, muốn che chở cho Thiên Đình hẳn không phải việc khó.
Đương nhiên nếu thật sự không giữ nổi thì cũng không có cách nào.
“Đạo Tràng của ta có thể ngăn cách Bất Tường Tà Túy, ngươi có muốn tới đó không?” Hàn Tuyệt hỏi.
Thiên Đế lắc đầu nói: “Trẫm không làm phiền ngươi, trẫm cần phải tranh, không thể dừng lại, đa tạ ý tốt của ngươi, không uổng công trẫm đối xử tốt với ngươi như vậy.”
Hàn Tuyệt hỏi: “Vậy nhi tử của ngươi…”
“Không cần quan tâm tới bọn nó, mỗi người có một số mệnh riêng, trẫm đã sớm lựa chọn chỗ dựa cho từng người bọn nó. Dù Thiên Đình có sụp đổ bọn nó vẫn có thể bình yên vô sự.”
“Được rồi.”
Hai người lại hàn huyên trong chốc lát.
Sau khi mộng cảnh kết thúc, ý thức của Hàn Tuyệt trở lại hiện thực.
Hắn không tính tương lai của Thiên Đế, hiện giờ Thánh Nhân đã xuất hiện thao túng tính mạng thương sinh thiên hạ, Hàn Tuyệt cũng không thể đi nguyền rủa Thánh Nhân, đúng không?
Không nói tới chuyện nguyền rủa của hắn chỉ như muỗi đốt, làm vậy nói không chừng còn khiến Thánh Nhân chú ý.
Thánh Nhân quan sát khắp chư thiên, muốn tìm ra kẻ nguyền rủa mình cũng không phải chuyện không thể.
Hàn Tuyệt bỗng nhiên nhớ tới thủ hạ Huyết Minh Hà, Cảnh Thiên Công của mình.
Nên đi tìm bọn hắn xem sao.
Hàn Tuyệt quyết định kéo cả hai người vào mộng cảnh, cho bọn hắn gặp mặt nhau, nhưng trước đó vẫn phải suy tính một phen, tránh cho bên cạnh bọn hắn có đại năng.