Chương 61. Linh Bảo phòng ngự lục phẩm, trưởng lão trọng thương (2)
Hoàng Cực Hạo vừa nghe đã tức tới bật cười.
Trảm Thần trưởng lão Ngọc Thanh tông!
Quả nhiên!
Chính là vô hư sĩ nổi danh!
"Hừ, tuy ta đã nói sẽ không đến Ngọc Thanh tông, nhưng chờ khi ngươi rời khỏi Ngọc Thanh tông, ta sẽ lại tìm ngươi khiêu chiến!"
Bỏ lại những lời này, sau đó Hoàng Cực Hạo rời đi.
Hàn Tuyệt cười khẩy, âm thầm nghĩ: "Chờ ta rời khỏi Ngọc Thanh tông? Ngươi chờ nổi sao?"
Hắn xoay người rời đi.
Cũng không lâu sau, từng tên trưởng lão Ngọc Thanh tông chạy tới, thấy khung cảnh sau khi bị kiếm khí chém qua, bọn hắn không khỏi hết hồn.
Chẳng qua bọn hắn cũng đoán được là Hàn Tuyệt đã ra tay, nếu không chiến đấu sẽ không ngừng như vậy.
Chẳng lẽ lại có cường địch đột kích?
Sau khi rời khỏi Ngọc Thanh tông, Hoàng Cực Hạo đứng trên phi kiếm vừa chữa thương vừa tức giận bất bình.
"Tên đáng chết, dám trêu chọc ta!"
Hoàng Cực Hạo đã sắp giận điên lên.
Nếu ngay từ đầu Hàn Tuyệt đã báo ra thân phận, sao hắn ta có thể sơ suất như vậy?
Nếu hắn ta có đề phòng, há có thể không tiếp nổi một kiếm kia?
Được rồi!
Quả thật không tiếp nổi!
Nhưng hắn ta cũng sẽ không dễ dàng đồng ý với ước định như vậy!
Ait Sơ suất!
Khi Hoàng Cực Hạo đang tự bế, phía trước có một bóng người xuất hiện ngăn hắn ta lại.
"Các hạ là ai, vì sao đi ra từ Ngọc Thanh tông?"
Người tới là một nam tu sĩ mặc thanh y, phong thần tuấn dật, khí vũ hiên ngang, lưng đeo hộp kiếm, trong hộp có bốn thanh kiếm.
Tâm tình của Hoàng Cực Hạo vốn đang cực độ không tốt, lúc này hừ nói: "Mắc mớ gì tới ngươi? Cút!"
Thanh y tu sĩ nở nụ cười: '"Dám không khách khí với ta như vậy, ngươi không sợ chết?"
"Ha ha, ngươi là cái thá gì?"
"Vậy thì đấu pháp đi, nhìn xem ai mới không là cái thá gì!"
"Muốn chết!"
Oanh —— Trở lại trong động phủ.
Hàn Tuyệt mới vừa ngồi xuống trước mắt đã hiện lên hai hàng chữ:
[Ngươi lặng lẽ đẩy lùi Hoàng Cực Hạo, thu được một Linh Bảo]
[Chúc mừng ngươi thu được lục phẩm Linh Bảo —— Phần Sát Chung]
[Phần Sát Chung: Linh Bảo phòng ngự lục phẩm, có thể chống đỡ tất cả công kích dưới Dung Hư cảnh. Sau khi rót linh lực vào, thân chuông sẽ tăng trọng lượng theo số linh lực rót vào, cho đến khi nặng như núi lớn]
Bảo bối tốt!
Vậy mà có thể chống đỡ toàn bộ công kích dưới Dung Hư cảnh!
Ta thích!
Hàn Tuyệt vui vẻ lấy Phần Sát Chung ra tỉ mỉ quan sát.
'Thân chuông có màu đen lộ ra khí tức tà ác cổ xưa.
Hàn Tuyệt lập tức nhỏ máu nhận chủ.
Sau nửa canh giờ.
Hắn vuốt Phần Sát Chung.
Sau khi nhận chủ thành công, hắn đã có thể dễ dàng sai sử Phần Sát Chung, khi Phần Sát Chung bao phủ hắn, hắn cảm thấy an toàn vô cùng.
Mặc Kim Thiền Huyền Thần Y, khoác Phần Sát Chung, thiên hạ ta có!
Hàn Tuyệt đắc ý cực kỳ.
Sau đó hắn tiếp tục tu luyện.
Sáng sớm ngày kế.
Hi Tuyền tiên tử tìm đến.
Đây là lần đầu tiên Hi Tuyền tiên tử chủ động tìm tới Hàn Tuyệt.
Hàn Tuyệt đứng dậy chào đón nàng.
"Nguyệt nhỉ đã nói với ngươi về sư huynh ta Quan U Cương rồi đúng không? Hôm qua sư huynh ta đã trở lại rồi. Chẳng qua lúc tới phụ cận Ngọc Thanh tông sư huynh ta gặp phải Hoàng Cực Hạo, bản thân bị trọng thương." Hi Tuyền tiên tử đi tới trước mặt Hàn Tuyệt nói thẳng.
Ừm?
Tên gia hỏa đã tuyên bố muốn làm chưởng giáo này vừa tới đã thành bùn?
Hàn Tuyệt không khỏi mặc niệm cho hắn ta.
Có sao nói vậy, Quan U Cương hơi yếu nha.
Hoàng Cực Hạo đã bị hắn đánh thương, dưới tình huống như vậy hắn ta vẫn không thể thắng được!
Chỉ có vậy còn muốn kết thành đạo lữ với sư phụ hắn?
"Quả nhiên là bất hạnh, aiz."
Hàn Tuyệt thở dài nói. Đối mặt với chuyện Hi Tuyền tiên tử vừa nhắc tới, ngoại trừ nói những lời này ra hắn còn có thể nói gì nữa?
Hi Tuyền tiên tử nhìn chằm chằm Hàn Tuyệt, hỏi: "Quan sư huynh nói hắn ta trùng hợp gặp phải Hoàng Cực Hạo vừa đi ra từ Ngọc Thanh tông, phụ cận Ngọc Thanh tông lại có một mảnh sơn lâm bị phá hư, rất có thể đó là một loại kiếm khí nào đó. Có phải Hoàng Cực Hạo muốn tới khiêu chiến Ngọc Thanh tông chúng ta, lại bị ngươi đẩy lùi?"
Hàn Tuyệt gật đầu nói: "Không sai."
Hi Tuyền tiên tử cảm khái: "Không nghĩ tới Hoàng Cực Hạo tiếng tăm lừng lẫy cũng thua trong tay vị hậu bối là ngươi."
Hàn Tuyệt ra hiệu cho Hi Tuyền tiên tử ngồi xuống nói chuyện.
Hi Tuyền tiên tử ngồi xuống ghế bên cạnh, tiếp tục nói: "Lần này ta tới tìm ngươi là hy vọng ngươi có thể chèn ép Quan sư huynh giúp ta."
Chèn ép Quan U Cương?
Hàn Tuyệt hoang mang.
"Có lẽ chưởng giáo không lợi hại bằng Quan sư huynh, nhưng đối với Ngọc Thanh tông hắn cũng có thể tính là cúc cung tận tụy. Vì Ngọc Thanh tông thậm chí hắn còn trễ nãi tu hành.
Hiện tại đuổi hắn khỏi vị trí chưởng giáo không khỏi khiến người ta thất vọng đau khổ. Huống hồ vị Quan sư huynh này của ta làm vậy chỉ vì trả thù mà thôi, hắn cũng không muốn cân nhắc vì tông môn thật. Chờ sau khi thương thế của hắn ta khỏi hẳn, ta sẽ kêu hắn ta tới khiêu chiến ngươi trước. Nếu có thể đánh bại ngươi hắn ta mới làm chưởng giáo được. Thế nào?" Hi Tuyền tiên tử nói khẽ, giọng điệu và ánh mắt chưa từng có thay đổi gì.
Hàn Tuyệt do dự nói: "Có thể thì cũng có thể, nhưng trận chiến này tốt nhất nên lặng lẽ tiến hành. Nếu chuyện này lan truyền khắp Ngọc Thanh tông, nhất định sẽ lan truyền khắp tu chân giới. Ta không muốn tạo ra hào quang quá lớn, nếu không sẽ dẫn tới phiền phức vô tận. Trước đó khi giúp Ngọc Thanh tông đối phó Thanh Minh ma giáo đã đánh ra danh tiếng, Hoàng Cực Hạo cũng vì chuyện này mà đến đây."
"Đó là đương nhiên, vừa lúc cũng có thể giữ lại chút thể diện cho Quan sư huynh."
Hàn Tuyệt gật đầu.
Hi Tuyền tiên tử bỗng nhìn về phía Hắc Ngục Kê trong góc, kinh ngạc vô cùng hỏi: "Sao ngươi lại nuôi gà? Thoạt nhìn con gà này không phải vật phàm."
Hắc Ngục Kê ngửa đầu hừ nói: "Ta là Phượng Hoàng, chủ nhân nói cho ta biết sớm muộn gì ta cũng sẽ biến thành Phượng Hoàng."
Hi Tuyền tiên tử mỉm cười.
Một con gà cũng muốn trở thành Phượng Hoàng?
"Ta lấy được nó từ trong tay một nông hộ Ngọc Thanh tông.
Ngày thường tu luyện quá khô khan, có nó làm bạn cũng không tệ." Hàn Tuyệt cười cười giải thích.