Chương 615: Hạo Thiên sợ hãi, Phật môn bị diệt
“Quyết không thể đi ra ngoài nữa, ta sẽ chỉ ở đây nguyền rủa, nếu thật sự không can thiệp được nữa thì thôi.”
Hàn Tuyệt im lặng nghĩ, hắn không có mệnh cứng như Chu Phàm, không có Đại Đạo Thần Linh che chở.
Thánh Nhân hoành hành khắp Tiên giới, đi ra ngoài sẽ phải chết!
Hàn Tuyệt hạ quyết tâm, chuẩn bị trốn qua Lượng Kiếp lần này.
“Ta có nên suy tính nguồn gốc của mình không, từ đó tính ra lai lịch của hệ thống?”
Trong đầu Hàn Tuyệt nảy ra một ý nghĩ lớn mật.
Hắn lập tức thử nghiệm, ngay sau đó, trước mắt hắn nhảy ra giao diện thuộc tính.
Hắn hết chỗ nói rồi.
...
Tu hành không kể năm tháng, đại mộng cách thiên thu.
Lại thêm năm mươi năm qua đi.
Hàn Tuyệt cứ cách mười năm lại nguyền rủa Mệnh Cơ Thánh Nhân một lần, hiệu quả cực kỳ nhỏ bé.
Hắn cũng liên tục chú ý bưu kiện, thường thường có động thái của Thánh Nhân nhảy ra.
Tần suất những người ứng kiếp như Chu Phàm, Kỷ Tiên Thần, Phương Lương, Đoạn Hồng Trần, Thiên Đế, Bàn Tâm xuất hiện cũng càng ngày càng cao.
Thiên Đạo Lượng Kiếp sắp thu lại, ấp ủ một hồi đại chiến kinh thiên động địa.
Một ngày nọ, Triệu Hiên Viên bái phỏng Hàn Tuyệt.
Sau khi vào động phủ, hắn ta nói thẳng ý đồ của mình.
“Sư phụ, gần đây lòng ta cứ không yên, luôn cảm giác như sắp có đại sự xảy ra, không thể nào an tâm tu luyện được.” Triệu Hiên Viên nhíu mày nói.
Hàn Tuyệt bình tĩnh: “Lượng Kiếp sắp kết thúc, là khí vận của Nhân tộc ảnh hưởng tới ngươi.”
Triệu Hiên Viên biến sắc, nói: “Nhanh như vậy? Chẳng phải ngài nói có một hồi đại chiến sắp bùng nổ sao? Ngài có thể tính ra vận mệnh của Nhân tộc không?”
“Nhân tộc nguy rồi.”
Hàn Tuyệt bình tĩnh nói, Triệu Hiên Viên nghe vậy, sắc mặt trở nên khó coi.
Tuy hắn ta đã rời khỏi Nhân tộc, trốn đến Ẩn Môn, nhưng từ nơi đáy lòng hắn ta vẫn quan tâm tới Nhân tộc.
Triệu Hiên Viên lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ Phục Hy Thiên Thánh Nhân cũng không cứu được Nhân tộc?”
Hàn Tuyệt không đáp lời.
Hắn tin tưởng Triệu Hiên Viên có thể có đạo của riêng mình, chỉ là thằng nhãi này sợ chết nên mới đến nơi đây.
Lúc này nếu dùng chí bảo ép Triệu Hiên Viên ra ngoài, phỏng chừng thằng nhãi này cũng không đồng ý.
Hai người lại trò chuyện đôi câu, sau đó Triệu Hiên Viên rời đi.
Không rõ bao nhiêu ngày đã trôi qua, lại có người tới bái phỏng Hàn Tuyệt.
Lần này là Mộ Dung khởi, cũng là vì tâm thần không yên.
Hàn Tuyệt ngẫm nghĩ, đứng dậy đi ra khỏi Tiên Thiên động phủ, triệu tập các đệ tử tới.
“Nhiều nhất ngàn năm nữa, Lượng Kiếp sẽ kết thúc, bất luận ai thắng ai thua cũng sẽ có vô số sinh linh phải chôn cùng. Hiện tại tâm cảnh của các ngươi đều bị nhân quả Thiên Đạo ảnh hưởng, hẳn các ngươi không muốn nhập kiếp chứ?”
Hàn Tuyệt nói thẳng vào vấn đề, mọi người nghe vậy đều dồn dập lắc đầu.
Hỗn Độn Thiên Cẩu nói: “Dù sao ta cũng không muốn đi ra ngoài, về sau ta sẽ ở lại đây mãi.”
Những người khác cũng mở miệng theo.
“Lượng Kiếp lần này qua nhanh vậy!”
“Đúng thật là quá nhanh, Lượng Kiếp trước kia phải tiếp diễn trong mấy vạn năm, hoặc đến tận mấy trăm vạn năm.”
“Mấy trăm vạn năm? Khoa trương như vậy sao?”
“Truyền rằng thật lâu trước kia, Tiên giới còn rộng lớn hơn hiện tại vô số lần, sinh linh nhiều đến mức đếm không xuể, chỉ một phàm thạch nào đó cũng có thể hóa thành sinh linh.”
“Cuối cùng cũng kết thúc, sau khi Lượng Kiếp chấm dứt chúng ta có thể trở về hay không?”
...
Nghe thấy lời chúng đệ tử nói, Hàn Tuyệt cười nói: “Nếu sau Lượng Kiếp không còn nguy hiểm nữa thì Đạo Tràng sẽ quay về Tiên giới, nhưng tới Tiên giới các ngươi vẫn phải nỗ lực tu hành.”
Lượng Kiếp kết thúc, Thánh Nhân không thể tới Tiên giới được nữa, bọn hắn sẽ bị Thiên Đạo đuổi đi.
Kẻ địch của Hàn Tuyệt không nhiều lắm, thậm chí mặt ngoài còn không có kẻ địch, tất nhiên không sợ trở lại Tiên giới.
Hàn Tuyệt muốn biến thế giới tinh thần thành thế giới Thiên Đạo, nhưng giờ vẫn còn quá sớm, quỷ mới biết phải mất bao nhiêu năm.
Còn về Diêu giới, Hàn Tuyệt không định đưa nó ra, về sau hắn muốn Diêu giới phát triển như Thiên Đạo thế giới.
Hiện giờ Diêu giới đã tự thành thế giới như Địa Cầu kiếp trước, không có chuyện phi thăng.
Trong thời kỳ hòa bình, Đại La Kim Tiên là tồn tại đứng đầu Tiên giới, chỉ cần Hàn Tuyệt không gây ra sóng gió, việc độc chiếm một phương chắc chắn không khó.
Vừa lúc cũng có thể phát triển Ẩn Môn, nghĩ cách ứng phó với Vô Lượng đại kiếp tiếp theo.
Đối với Ẩn Môn, kế hoạch của Hàn Tuyệt không phải là tranh giành mà là tích lũy lực lượng, tụ tập những đạo giả cùng chung chí hướng, cộng phó đại đạo.
Nếu ngày sau hắn muốn làm chuyện gì cũng có thể để cho các đệ tử đi làm.
Con đường Ẩn Môn phải đi là tuyến đường tinh anh!
“Chủ nhân, Dương Thiên Đông đâu? Khi nào ngài mới dẫn hắn ta về?” Hỗn Độn Thiên Cẩu hỏi.
Dù sao bọn họ cũng từng lăn lộn cùng nhau, từng bị đánh cùng nhau, đương nhiên sẽ không quên hai bên từng là bạn.
Hàn Tuyệt nói: “Chờ thời cơ tới, hắn tất sẽ trở về.”
Tạm thời Dương Thiên Đông đã ra khỏi luân hồi, đang ở trận doanh Nhân tộc, đối kháng với Tiên Thần, tu vi của hắn ta không cao, thuộc tầng lớp pháo hôi.
Sau khi trấn an mọi người xong, Hàn Tuyệt lại lần nữa trở về Tiên Thiên động phủ.
Mặc kệ khi nào Lượng Kiếp kết thúc, Hàn Tuyệt cũng phải nắm chặt thời gian tu luyện.
Không có thực lực tuyệt đối, hắn không dám trở về Tiên giới.
...
Trong một sơn động.
Long Hạo đang ngồi trên một tảng đá lớn đả tọa chữa thương, khí sắc hắn ta không tốt, rõ ràng vừa mới bị trọng thương.
Bỗng nhiên, sơn động rung động kịch liệt, vô số đá vụn rơi xuống, lúc sắp đập vào Long Hạo thì hóa thành tro bụi.
Long Hạo mở to mắt, nhìn ra phía cửa động, ngoài động có hai bóng người khổng lồ hệt như núi lớn đang đại chiến.
Một bên là một cự nhân, thân khoác lân giáp, tay cầm cự phủ.
Một bên là cự cầm, thân hệt như đại bàng, đầu trông giống hổ báo, móng vuốt sắc như gang đúc, sáng chói lạnh lẽo.
Long Hạo nhíu mày, lẩm bẩm nói: “Bọn người kia đều mất lý trí rồi?”
Một hồn ảnh bay ra từ trong thân thể hắn, đúng là Hạo Thiên.
Sắc mặt Hạo Thiên cực kỳ ngưng trọng, nói: “Không ngờ tiến trình Lượng Kiếp lại nhanh như vậy, xem ra có Thánh Nhân đang tàn sát thương sinh, dẫn tới nghiệp lực vượt quá khả năng Thiên Đạo có thể chịu đựng. Hiện tại pháp lực và nghiệp lực của Thiên Đạo đã xâm lấn đạo tâm chúng sinh, màn đại đào thải sắp bắt đầu.”