Chương 628: Giết và không giết, điểm cuối của Lượng Kiếp (2)
“Chỉ là chưa kịp nói thôi.”
“Giết chóc quá nhiều không tốt, cứ vậy lâu dần sẽ không tôn trọng chuyện sống chết nữa.”
Mắt thấy ba người sắp cãi nhau, Hắc Ngục yêu quân cười nói: “Có lẽ hắn ta có thể sống sót, dù sao ta cũng từng bị đánh phục mà.”
Triệu Hiên Viên đắc ý nói: “Ta lại không giống vậy, ánh mắt ta tốt, chủ động tới gia nhập.”
Đã gia nhập Ẩn Môn được một khoảng thời gian, mỗi khi Triệu Hiên Viên nhớ tới quá khứ lại không khỏi cảm khái.
Đây là quyết định đúng đắn nhất hắn ta đã làm ra được trong cuộc đời này!
Trước kia hắn ta vẫn luôn nghe theo sự sắp xếp của các trưởng bối, rất ít khi tự đưa ra quyết định của riêng mình.
Rời khỏi Nhân tộc, bái Hàn Tuyệt làm sư, đối với thiên kiêu đệ nhất Nhân tộc như hắn ta, đây tuyệt đối là quyết định trọng đại nhất trong đời.
Bên kia.
Trong động phủ.
Hàn Tuyệt nhìn chằm chằm vào Ngô Đạo, hỏi: “Tình huống ở Đại Thiên thế giới như thế nào? Ngươi bị ai đuổi giết?”
Ngô Đạo căng thẳng trả lời: “Gần đây Đại Thiên thế giới rất loạn, các giáo phái vì đại khí vận mà không ngừng tranh đấu, Thánh Nhân thì không thấy hiện thân, ta bị kẻ thù đuổi giết.”
“Ta thật sự biết sai rồi, ngươi bỏ qua cho ta đi.”
Hàn Tuyệt hỏi: “Nếu ta bỏ qua cho ngươi, ngươi có ghi hận ta không?”
“Sao có thể vậy được!”
【 Ngô Đạo nảy sinh thù hận với ngươi, trước mắt độ thù hận là tam tinh 】
Ngô Đạo mắng thầm trong lòng, sao có thể không hận các ngươi?
Hắn ta vốn là một đại năng danh tiếng vang vọng trong Đại Thiên thế giới, vào thời kỳ cường thịnh, trăm vạn đệ tử nghe hắn ta giảng đạo, nếu không phải hiện giờ cùng đường…
Ngô Đạo càng nghĩ càng cảm thấy chua xót.
Hàn Tuyệt thở dài một tiếng, trực tiếp thu Ngô Đạo vào trong thế giới tinh thần, sau đó trấn áp hắn ta.
Ngô Đạo còn chưa kịp phản ứng, mới vừa hiện thân trong thế giới tinh thần đã bị Thiên Cương Ma Thần Pháp Tướng dùng một quyền giết chết, hình thần câu diệt.
“Đáng tiếc lòng ngươi không đủ lương thiện, ngươi tự tới gây chuyện, ta muốn thả ngươi, chẳng phải ngươi nên cảm kích ta hay sao?”
Hàn Tuyệt mặt không biểu cảm nghĩ.
Hiện giờ Ẩn Môn không cần thu nhận thêm cường giả nữa, thay vì thu nhận cường giả ngoại lai không ổn định, không bằng bồi dưỡng trong nội bộ.
Ngoài các đệ tử của hắn ra, một vạn tộc nhân U tộc cũng rất có tiềm lực.
Kể từ khi Hậu Thổ nương nương phó thác U tộc cho Hàn Tuyệt, U tộc đã coi Hàn Tuyệt như Phụ Thần của mình, thậm chí bọn hắn còn lập tượng đá để thờ Hàn Tuyệt trong lãnh địa của mình.
Trước mắt, U tộc và Ẩn Môn còn chưa dung hợp hoàn toàn, nhưng ngẫu nhiên cũng có giao lưu với nhau. Hắc Ngục Kê và Hỗn Độn Thiên Cẩu thích tới tìm bọn hắn chơi nhất.
Hàn Tuyệt nhắm mắt, tiếp tục tu luyện.
Hắn không dịch chuyển Ẩn Môn đảo, dù sao cũng không thể di chuyển vòng xoáy thời không ở bên Đại Thiên thế giới.
Mấy tháng sau.
Ngô Đạo vẫn chưa ra khỏi động phủ, chúng đệ tử hiểu rõ hắn ta đã chết.
Hắc Ngục yêu quân suy đoán chắc chắn Ngô Đạo sinh lòng oán hận, bị Hàn Tuyệt nhận ra.
Lúc trước hắn ta cũng từng trao đổi với Đoạn Hồng Trần, cảm thấy Hàn Tuyệt có năng lực nhìn thấu nội tâm.
Suy đoán này của hắn ta cũng được những người khác tin tưởng.
Hàn Tuyệt không sẽ lạm sát kẻ vô tội, nhưng một khi uy hiếp đến hắn, hắn nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình.
Sở Thế Nhân cũng không nói thêm gì, hắn ta không tin những người khác, nhưng hắn ta tin tưởng phán đoán của Hàn Tuyệt.
Từ khi đi theo Hàn Tuyệt, bọn họ không còn gặp phải nguy hiểm nào nữa, mỗi ngày đều có thể an tâm tu luyện, ở đây còn an toàn hơn cả Phật môn.
...
Lôi vân cuồn cuộn trên bầu trời, dưới đất nhiễm đầy máu tươi, núi sông đứt gãy, hệt như vừa bị một lực lượng khủng bố oanh tạc, trên mặt đất không có một nơi nào còn hoàn hảo.
Tô Kỳ dựa vào một tảng đá vỡ, há miệng thở dốc, ánh mắt nhìn chằm chằm lên bầu trời.
Vô số sinh linh đang tụ tập trên trời, dưới đất, bao quanh hắn ta. Đưa mắt nhìn lại, tất cả các hướng đều có bóng dáng tu sĩ Nhân tộc, yêu quái, Long, Chu Tước, Kỳ Lân...
Ánh mắt tất cả các sinh linh nhìn về phía Tô Kỳ đều tràn ngập sát ý, hận ý và tức giận.
Tô Kỳ chiến đấu vì Thiên Đình rất nhiều năm, Ách Vận của hắn gần như lan tràn khắp các ngõ ngách trong Tiên giới, cũng đắc tội quá nhiều kẻ địch.
Hiện giờ Thiên Đình tan đàn xẻ nghé, đang chuẩn bị ẩn lui, Tô Kỳ liền trở thành đích ngắm để chúng sinh xả hết lửa giận.
“Tô Kỳ, ngươi không trốn thoát được đâu! Các Tiên Thần cũng sẽ không tới cứu ngươi!”
Một tu sĩ Nhân tộc giận quá hóa cười nói, thanh âm vang vọng trong thiên địa, khiến cho vô số sinh linh khác cũng chửi ầm lên theo, đủ loại từ ngữ khó nghe truyền vào trong tai Tô Kỳ.
Tô Kỳ cũng không tức giận, ngược lại còn nở một nụ cười.
“Các ngươi muốn tìm ta báo thù? Nhưng các ngươi có nhớ mình đã từng gây ra bao nhiêu tội nghiệt hay không? Tội nghiệt gì cũng là tội nghiệt, không phân biệt lớn nhỏ, Tô Kỳ ta có làm có nhận, muốn giết ta thì cứ trực tiếp động thủ, đừng nói những lời vô nghĩa đó để an ủi cho tâm hồn tội lỗi của bản thân!”
Tô Kỳ vừa nói vừa bay lên cao, Ách Vận Chi Khí lại lần nữa tràn ra, quấn quanh thân thể hắn ta.
Cảnh tượng này khiến các sinh linh sợ tới mức dồn dập lùi về phía sau, không dám tiến đến đánh Tô Kỳ.
Ầm! Ầm! Ầm…
Đại địa rung động kịch liệt, tiếng bước chân kinh khủng truyền đến từ nơi chân trời, mọi người quay đầu nhìn lại, một bóng người cao vạn trượng đang bước tới.
“Tô Kỳ, ngươi giết tộc ta, hôm nay ta nhất định phải khiến cho ngươi hồn phi phách tán!”
Một tiếng gầm tràn ngập lửa giận rền vang, đinh tai nhức óc.
Tô Kỳ nhíu mày, cảm nhận được áp lực.
Lúc này, bên tai Tô Kỳ vang lên một giọng nói.
“Muốn kết thúc tất cả không? Chỉ cần ngươi chịu thi triển thần thông, Lượng Kiếp sẽ kết thúc, những sinh linh sống sót sẽ cảm kích ngươi, thậm chí ngươi còn có thể đạt được Thiên Đạo công đức, bởi vì ngươi đã ngăn cản Lượng Kiếp tiếp diễn.”
Tô Kỳ nhíu mày, hắn biết Mệnh Cơ Thánh Nhân đang muốn mê hoặc bản thân.
Nhưng hắn lại nghĩ đến lời Hàn Tuyệt nói, đây là một cái hố.