Chương 647: Nam Cực Thiên Tôn giảng đạo, một vạn tuổi
Hàn Tuyệt giơ tay, vươn ngón giữa ở bàn tay phải.
Một luồng kiếm khí bỗng bắn ra!
Thiên Địa Huyền Hoàng Phá Giới Kiếm Chỉ!
Nhất chỉ phá thương khung!
Hố sáng bên trên bị xé toạc, bóng tối xung quanh mảnh đất cũng tan nát, hệt như một tờ giấy bị lửa đốt cháy.
Sau đó đám người Hàn Tuyệt rơi xuống, đứng trên một sườn đồi.
Bọn hắn ngẩng đầu nhìn lên, thấy Đạp Thiên Ca đứng trên một đám mây trắng.
Người này mặc một bộ đạo bào, lông mày hướng lên như loan đao, hai mắt hẹp dài, ngũ quan có vẻ âm lệ.
Đạp Thiên Ca nhìn chằm chằm vào Hàn Tuyệt, trầm giọng hỏi: “Các hạ là ai?”
【 Đạp Thiên Ca nảy sinh thù hận với ngươi, trước mắt độ thù hận là ngũ tinh 】
Ngũ tinh!
Gần như không chết không ngừng!
Tốt lắm, ngươi chết chắc rồi!
Hàn Tuyệt không hề quan tâm đối phương đến từ giáo phái nào, hiện tại Thánh Nhân không thể tiến vào Tiên giới, sợ cái gì?
Hàn Tuyệt cười nói: “Ta là ai? Nói ra chỉ sợ dọa chết ngươi!”
Đạp Thiên Ca nhíu mày, truy hỏi: “Nói…”
Trên đỉnh đầu Hàn Tuyệt bỗng ngưng tụ ra Thiên Cương Ma Thần Pháp Tướng, Pháp Tướng còn chưa ngưng thành hình đã đánh một quyền về phía chân trời.
Lực lượng kinh khủng ép tới bầu trời vặn vẹo kịch liệt, hệt như có thể vỡ tung bất cứ lúc nào.
Đạp Thiên Ca vốn không kịp phản ứng, trực tiếp bị một quyền của Thiên Cương Ma Thần nghiền nát, hình thần câu diệt.
Sau đó Thiên Cương Ma Thần tan đi với tốc độ cực nhanh, đám người Khương Dịch còn chưa kịp phản ứng.
Trong mắt bọn hắn, chỉ thấy một luồng gió mạnh bỗng nhiên nổi lên, sau đó Đạp Thiên Ca biến mất.
Khương Dịch sợ hãi, nhớ tới cảnh tượng mình khiêu chiến Hàn Tuyệt trong mô phỏng thí luyện.
Hàn Tuyệt thu tay lại, mở quan hệ nhân tế ra xem, phát hiện chân dung của Đạp Thiên Ca vẫn còn đó, xem ra thằng nhãi này có thủ đoạn bảo mạng, có lẽ là tách lại một phần hồn để ở Xiển Giáo.
Hàn Tuyệt quay đầu nhìn về phía đám người Khương Dịch, nói: “Sớm trở về đi, người vừa rồi có lai lịch không đơn giản, hắn ta cũng chưa chết hoàn toàn, về sau sẽ trả thù các ngươi. Nếu còn có lần sau nữa, chắc chắn ta sẽ không cứu các ngươi.”
Hàn Tuyệt xoay người bước vào trong vòng xoáy màu đen, vòng xoáy màu đen dần thu nhỏ lại rồi biến mất.
Lúc này mọi người mới lấy lại tinh thần.
Hắc Ngục Kê vội vàng kêu lên: “Mau chóng trở về đi!”
Khương Dịch gật đầu, hắn ta cũng không còn là thiên kiêu ngông cuồng năm đó nữa, biết rõ còn sống quan trọng tới mức nào.
Đạp Thiên Ca xuất hiện biểu thị giáo phái khí vận đã bắt đầu hoạt động trở lại, bày bố Tiên giới.
Trong đạo quan.
Hàn Tuyệt không thu được nhắc nhở thù hận của đại năng Xiển Giáo nào khác.
Nhưng không thể bớt cảnh giác.
Nếu vì chuyện này mà toàn bộ Xiển Giáo muốn đối phó với hắn, vậy hắn chỉ có thể diệt cả Xiển Giáo.
Chỉ cần hắn ở lại trong Đạo Tràng mãi, Hàn Tuyệt quả thực không sợ Xiển Giáo.
Dưới tình huống không có Thánh Nhân trợ giúp, các đại năng Xiển Giáo cùng nhau lên cũng không thể phá được lớp phòng ngự của Đạo Tràng.
Hàn Tuyệt bắt đầu tu luyện.
Một năm sau.
Hắn vẫn không thu được nhắc nhở thù hận của đại năng Xiển Giáo nào, xem ra Đạp Thiên Ca cũng không để lộ chuyện này ra.
Thánh Nhân Xiển Giáo cũng không để ý chuyện này.
Hàn Tuyệt hoàn toàn thả lỏng, chuyên tâm tu luyện.
Thời gian trôi qua cực nhanh.
86 năm qua đi.
Đám người Khương Dịch đã trở về hết, không thiếu một ai, tất cả đều đã trở thành Tiên Đế.
Sự trở về của bọn hắn khiến những đệ tử khác lũ lượt ùa tới, tò mò hỏi thăm.
Bọn hắn khoác lác kể lại chuyện được Hàn Tuyệt cứu trợ cho các đệ tử Ẩn Môn nghe, đặc biệt là Hắc Ngục Kê, nó ba hoa vô cùng, rõ ràng là Hàn Tuyệt miểu sát Đạp Thiên Ca lại bị nó thổi phồng thành một quyền đánh nát toàn bộ đất trời, mạt thế kéo tới.
Hàn Tuyệt rất vừa lòng với thái độ của bọn hắn, nói trở về là trở về luôn, chứng tỏ đạo tâm của bọn hắn đã hình thành, biết tầm quan trọng của việc tránh nguy hiểm.
Mấy tháng sau.
Một giọng nói vang vọng khắp thiên địa.
“Ta là Nam Cực Thiên Tôn Thánh Nhân của Xiển Giáo, trăm năm sau ta sẽ giảng đạo ở Nam Cực Cung trên Tam Thập Tam Trọng Thiên, chúng sinh có thể tới nghe giảng đạo!”
Hàn Tuyệt không khỏi nhớ tới lần trước Tỳ Thiên lão tổ giảng đạo, không thể không nói, Thánh Nhân giảng đạo vẫn có lực hấp dẫn rất lớn.
Nhưng mà Hàn Tuyệt sẽ không đi nữa.
Hắn đã có Cực Nguyên Đại Đạo, không cần nghe Thánh Nhân giảng đạo.
Nếu đi còn có thể bị Thánh Nhân tru sát.
Còn về việc phái phân thân đi, lúc trước Thiên Đế đã từng nói, làm vậy là đại bất kính với Thánh Nhân, còn không bằng không đi.
Mọi người ở Ẩn Môn cũng bắt đầu thảo luận về việc này, nhưng không có sự đồng ý của Hàn Tuyệt, bọn hắn không dám đi.
Lượng kiếp mới kết thúc chưa được bao lâu, dư uy khủng bố của Thánh Nhân vẫn còn đó.
Cũng chính vì các Thánh Nhân đại chiến nên chúng sinh mới bị diệt vong.
Dưới tình huống như vậy, ai dám đi?
Cứ như vậy, Ẩn Môn bỏ qua việc Nam Cực Thiên Tôn giảng đạo, ai nấy đều chú tâm tu hành.
...
Tiên giới, hải ngoại, trên một hải đảo.
Hoàng Tôn Thiên đứng ở rìa vách núi, ánh mắt nhìn về phía đường chân trời phía xa, im lặng xuất thần.
Một đệ tử Tiệt Giáo xuất hiện ở phía sau hắn ta, quỳ xuống hỏi: “Sư tôn, Thánh Nhân Xiển Giáo giảng đạo, đệ tử Tiệt Giáo của chúng ta có thể đi không?”
Hoàng Tôn Thiên thu hồi ánh mắt, không hề để ý nói: “Nếu muốn đi thì cứ đi đi.”
Đệ tử Tiệt Giáo nói: “Quan hệ của Tiệt Giáo và Xiển Giáo…”
“Đây không phải chuyện ngươi nên quan tâm.”
Hoàng Tôn Thiên ngắt lời hắn ta, giọng điệu rất bất mãn.
Đệ tử Tiệt Giáo thầm thấy kỳ quái, hôm nay sư tôn tẩu hỏa nhập ma sao?
Dường như Hoàng Tôn Thiên ý thức được thái độ của mình không ổn, sắc mặt hắn ta dịu lại, nói: “Có tìm được nơi Xích Vân giới đặt chân chưa?”
Đệ tử Tiệt Giáo trả lời: “Gần như tất cả sinh linh ở phàm giới đã bị diệt vong, không có sự sống tồn tại, Thiên Đạo khởi động lại, không thể phân rõ Xích Vân giới là phương Phàm giới nào.”
Hoàng Tôn Thiên nhíu mày.
Hắn ta không tin Hàn Tuyệt lại chết trong Lượng Kiếp.
Chỉ có điều hắn ta không tính được Hàn Tuyệt đang ở đâu.