Chương 70. Thánh giáo đột kích, Hoá Thần cảnh tầng chín
"Sao vẫn tầng một?"
Hi Tuyền tiên tử nhíu mày. Bế quan nhiều năm như vậy, lấy tư chất của Hàn Tuyệt vẫn không thể có tiến bộ vượt bậc?
Hàn Tuyệt giả vờ ho khan một tiếng, nói: "Hóa Thần tầng một."
Lý Khanh Tử chưa nói cho nàng chuyện hắn muốn đột phá sao?
Hi Tuyền tiên tử sửng sốt.
Hi Tuyền tiên tử lắc đầu bật cười, không biết nên nói Hàn Tuyệt như thế nào mới phải.
Tiểu tử này...
Thật thích làm ra vẻ bí ẩn.
"Hừ, muốn thấy ta xấu mặt? Xem ra ngươi đã không coi ta là sư phụ. Cũng đúng, thân là sư phụ, ta cũng chưa từng dạy ngươi cái gì." Hi Tuyền tiên tử hừ nói.
Hàn Tuyệt nhún vai: "Ngươi hỏi quá đột ngột, ta còn chưa kịp định hình. Huống hồ trước đó ta từng tìm ngươi hỏi nơi thích hợp để độ kiếp."
Hi Tuyền tiên tử lắc đầu bật cười. Lúc đó nàng nào nghĩ tới chuyện Hàn Tuyệt có thể đột phá Hóa Thần cảnh nhanh như vậy. Hắn mới đột phá Nguyên Anh cảnh được bao nhiêu năm đâu?
Chợt nàng tiếp tục hỏi: "Ngươi có nhu cầu gì có thể nói ra. n của ngươi với Ngọc Thanh tông đã nặng hơn sự bồi dưỡng Ngọc Thanh tông dành cho ngươi, không cần khách khí."
Nhu cầu?
Hàn Tuyệt suy nghĩ một chút.
"Có đan dược cho Hóa Thần cảnh tu luyện không?"
"Không..."
"Vậy tận lực giúp ta tăng cường linh khí trong động phủ đi."
"Ừm, ta sẽ nghĩ thêm biện pháp."
Hàn Tuyệt có công pháp của mình, cũng có pháp thuật truyền thừa, không cần đạo thống của Ngọc Thanh tông.
Sở dĩ hắn vẫn luôn ở lại Ngọc Thanh tông là vì không có nơi khác tốt hơn để đi. Thay vì lang bạc kỳ hồ, không bằng tiếp tục ở lại nơi này an tâm tu luyện.
Hàn huyên vài câu đơn giản sau đó Hàn Tuyệt đứng dậy rời đi.
Hi Tuyền tiên tử nhìn bóng lưng hắn, quỷ thần xui khiến hỏi một câu: "Ngươi còn có thể ở Ngọc Thanh tông bao lâu?"
Hàn Tuyệt dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía nàng hỏi: "Vì sao ngươi lại hỏi vậy? Nếu ta muốn chạy trốn ta đã sớm chạy mất."
Hi Tuyền tiên tử lắc đầu nói: "Không phải ta sợ ngươi chạy, mà là ngươi lớn lên quá nhanh, đến lúc đó miếu nhỏ không chứa nổi tượng phật lớn như ngươi. Tu chân giới còn nhiều tông môn lợi hại hơn Ngọc Thanh tông. Người thường đi chỗ cao, nước hướng chảy chỗ thấp, nhất là đối với loại khổ tu sĩ như ngươi. Năm đó khai tông lão tổ cũng vì cảnh giới cao hơn mà rời khỏi Đại Yến."
Nói tới việc này, nàng không khỏi thổn thức.
Hàn Tuyệt cười nói: "Có lẽ vậy. Nếu thật sự có một ngày ta muốn rời đi, ta sẽ nói cho sư phụ ngươi trước."
Dứt lời, hắn xoay người rời đi.
Tới thiên địa rộng lớn hơn theo đuổi đại đạo?
Nói bậy!
Lão tử thà làm đầu gà cũng không muốn làm đuôi phượng!
Ngược lại hắn có tư chất tuyệt đỉnh, chỉ cần an tâm tu luyện là có thể không ngừng biến cường, hà tất gì phải ra ngoài trưởng thành?
Trở lại Tiên Thiên động phủ, Hàn Tuyệt bắt đầu đả tọa.
Hắc Ngục Kê bỗng mở miệng nói: "Chủ nhân, lúc trước ta nghe được dưới chân núi có tiếng gà gáy truyền đến. Vừa nghe thấy tiếng của bọn nó, trong lòng ta lại có cảm giác rung động khó hiểu, rất muốn xông ra ngoài. Đây là vì cái gì?
Chẳng lẽ là yêu pháp ngài nói?"
Hàn Tuyệt nhướng mày nói: "Đúng vậy, ngươi nhất định phải khắc chế xung động này. Nếu ngươi đi theo nó ngươi sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, vĩnh viễn khó có thể biến thành Phượng Hoàng. Đây là Thiên Đạo đang khảo nghiệm ngươi."
Chẳng lẽ “mùa xuân” của con hàng này tới rồi?
Nghe được tiếng gà mái đã có chút không nhịn nổi?
Hắc Ngục Kê vừa nghe vậy lập tức căng thẳng hẳn lên, lông gà cũng dựng đứng, hệt như gà trống xù lông muốn đánh nhau vậy.
"Đa tạ chủ nhân nhắc nhở, ta thiếu chút nữa bị đầu độc. Con đường tu hành thật đúng là trải đây nguy cơ!" Hắc Ngục Kê cảm khái nói.
Hàn Tuyệt thầm cười trộm.
Lão tử còn đang là thân đồng tử, ngươi đừng mơ có thể vui sướng!
Ngươi có thể tính là đồng tử kê!
Chợt, Hàn Tuyệt và Hắc Ngục Kê đều dồn lực vào tu hành.
Lúc rảnh rỗi Hàn Tuyệt lại truyền thụ lý niệm của mình cho Hắc Ngục Kê.
Tất cả đều là phàm phẩm, chỉ có tu hành cao.
Người tu hành đều là người trên người!
Gà tu hành cũng là gà trên gà!
'Thoáng chớp mắt, đã hai năm trôi qua.
Hàn Tuyệt vẫn chưa thể đột phá tới Hóa Thần cảnh tầng hai, nhưng dựa vào đan dược hắn đã bắt đầu tiếp cận tầng thứ hai.
Hắn không dừng lại mà tiếp tục tu luyện, tranh thủ sớm ngày đột phá.
Một ngày này.
Rốt cục Thoa Y thánh giáo cũng đến!
Người tới là giáo chủ Hoàng Tôn Thiên và một tên trưởng lão.
'Tên trưởng lão này có đạo hiệu Thiện Khôi chân nhân, tu vi cũng là Hóa Thần cảnh.
Hoàng Tôn Thiên rơi trên đỉnh núi, cảnh giác nhìn về phía mười tám phong Ngọc Thanh tông phương xa.
Thiện Khôi chân nhân khoác áo tơi, hai mắt dưới vành nón lạnh lẽo không gì sánh được, ẩn hàm sát ý.
"Giáo chủ, ra tay đi!"
Thiện Khôi chân nhân mở miệng nói, giọng điệu tràn ngập khinh thường.
Đây là Ngọc Thanh tông?
Thật yếu!
Khí tức của một vị Hóa Thần cũng không có!
Cường giả Nguyên Anh lưu lại không tới mười vị, vốn không đủ cho bọn hắn giết!
Hoàng Tôn Thiên do dự nói: "Quá yếu, liệu có khi nào còn có lừa dối gì không? Đổi lại là ta, ta không thể nào dám đánh thánh giáo."
Thiện Khôi thật sự cạn lời, nói: "Sợ cái gì? Bọn hắn chỉ đang buông tay đánh cược một lần mà thôi, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ bị chúng ta chiếm đoạt!"
Hoàng Tôn Thiên im lặng.
Thấy dáng vẻ uất ức của hắn ta, Thiện Khôi chân nhân cũng rất giận.
Nếu không phải đánh không lại, hắn ta thật muốn cướp đoạt vị trí giáo chủ.
"Không được, trong lòng ta bất an, luôn cảm thấy có vấn đề."
Hoàng Tôn Thiên cau mày nói.
'Thiện Khôi chân nhân phát điên, trầm giọng nói: "Giáo chủ!
Tận dụng thời cơ. Nếu Thoa Y thánh giáo bị chôn vùi trong tay chúng ta, chúng ta làm sao có thể đối mặt với giáo chủ tiền nhiệm?"
Lông mày Hoàng Tôn Thiên đã nhíu chặt tới sắp thành một đường.
Trong Tiên Thiên động phủ.
[Thoa Y thánh giáo gần xâm lấn Ngọc Thanh tông]
Hàn Tuyệt mở mắt, lập tức kiểm tra đo lường người mạnh nhất trong Ngọc Thanh tông.
[Hoàng Tôn Thiên: Hoá Thần cảnh tầng chín, giáo chủ Thoa Y thánh giáo, làm người cực kỳ cẩn thận, không thích giết chóc]
Giáo chủ đến?
Cực kỳ cẩn thận?
Không thích giết chóc?
Hàn Tuyệt chớp chớp mắt, còn cho là mình nhìn lầm rồi.