Chương 700: Thiên Ma xâm lấn
【 Cần khấu trừ ba tỷ năm thọ mệnh, có tiếp tục hay không 】
Tiếp tục!
Sau khi Hàn Tuyệt lựa chọn tiếp tục, hắn lập tức tiến vào trong ảo giác diễn hóa.
Địa Phủ, bên cạnh Hoàng Tuyền.
Hậu Thổ nương nương đứng bên bờ sông, Dương Thiên Đông quỳ gối phía sau nàng.
Lại là chỗ này.
Hàn Tuyệt thật cạn lời, sao Hậu Thổ nương nương luôn chọn địa điểm bên cạnh Hoàng Tuyền để nói chuyện vậy, có đại âm mưu gì sao?
Phải xem bọn hắn nói cái gì!
Dương Thiên Đông mở miệng hỏi trước: “Không biết nương nương tìm ta có chuyện gì?”
Hậu Thổ nương nương mở miệng nói: “Gần đây Ẩn Môn gặp nạn, ngươi đại biểu cho Địa Phủ tới hỏi thâm Ẩn Môn đi, không cần sợ các thế lực khác suy tính ra.”
Nghe vậy, Dương Thiên Đông mừng rỡ nói: “Đa tạ nương nương!”
Tuy đã đầu thai mấy lần nhưng hắn ta vẫn luôn nhớ rõ thân phận đại đệ tử Ẩn Môn của mình.
“Chuyến đi tới Ẩn Môn lần này có ý nghĩa trọng đại, không được thất lễ. Hình như sư phụ ngươi đang vô cùng đề phòng ta, nhưng đó cũng là chuyện thường. Việc Địa Phủ biểu hiện thành ý với Ẩn Môn trong lúc Ẩn Môn bị chư Thánh nhắm vào đã có thể chứng minh tất cả, ngươi hãy nói với sư phụ ngươi, một mình đối đầu với giáo phái Thánh Nhân cũng không phải chuyện tốt.” Hậu Thổ nương nương nhẹ giọng nói.
Nàng nâng tay phải nâng lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một mầm cây nhỏ như được đúc ra từ vàng ròng, ánh vàng lóe sáng, vô cùng loá mắt.
Dương Thiên Đông tò mò hỏi: “Đây là gì?”
“Đây là Tiên Thiên Thánh Vật có thể sinh ra tiên thiên chi khí, xem như lễ gặp mặt.”
“Đa tạ nương nương.”
Trên mặt Dương Thiên Đông lộ ra vẻ vui mừng, như vậy hắn ta cũng tiện gặp mặt Hàn Tuyệt đã lâu không gặp.
Ảo giác diễn hóa cứ kết thúc như vậy.
Ý thức của Hàn Tuyệt trở lại trong hiện thực, lông mày hắn giãn ra.
Có lẽ là do hắn lo lắng nhiều.
Hàn Tuyệt trực tiếp dịch chuyển Dương Thiên Đông vào trong Đạo Tràng, dừng phía trước đạo quan.
Dương Thiên Đông chỉ cảm thấy trước mắt lóa lên, hoàn cảnh xung quanh đã chợt đổi khác, nhìn Phù Tang Thụ ở cách đó không xa, hắn ta không khỏi hoảng hốt.
“Đã cao như vậy cao rồi…”
Dương Thiên Đông lẩm bẩm tự nói, ký ức trước đây tuôn trào như nước suối, hiện lên trước mắt hắn ta, khiến hắn ta cảm khái vạn phần.
Ánh mắt hắn ta dừng trên cửa lớn của đạo quan, hắn ta quỳ trên mặt đất, mở miệng nói: “Đồ nhi bất hiếu bái kiến sư phụ, mong sư phụ vẫn nhận vị đệ tử này.”
Hàn Tuyệt không trả lời.
Lúc này đám đệ tử Ẩn Môn là Lý Đạo Không, Đạo Chí Tôn, Tuân Trường An, Mộ Dung Khởi liên tiếp xuất hiện ở xung quanh.
Nhìn thấy Dương Thiên Đông, biểu cảm mỗi người mỗi khác.
Dương Thiên Đông khác trước rất nhiều, tuy khuôn mặt vẫn tương tự với kiếp trước, nhưng khí chất và thân hình đều giống với hình tượng Diêm Vương, râu dài, thân mặc trường bào có phù ấn, cả người tỏa ra quỷ khí.
“Ngươi trở thành Diêm Vương rồi?” Sở Thế Nhân kinh ngạc hỏi.
Diêm Vương!
Chúng đệ tử nhìn nhau.
Lý Đạo Không híp mắt nói: “Không chỉ là Diêm Vương, trong thân thể hắn có chứa lực lượng cường đại, tương tự với Vu tộc.”
Những người khác cũng góp lời theo, ai cũng quan sát Dương Thiên Đông.
Dương Thiên Đông hơi không quen, trong lòng cũng rất khiếp sợ.
Phóng mắt nhìn khắp, hắn ta cảm thấy tất cả mọi người ở đây đều cường đại hơn hắn ta, rất nhiều người hắn ta còn không quen biết.
Hắn ta chính là Tiên Đế!
Chẳng lẽ ta đi nhầm chỗ?
Nhưng khi Dương Thiên Đông nhìn thấy Tuân Trường An, Hắc Ngục Kê đã xác định được mình không tìm nhầm chỗ.
Chỉ có thể nói ba vạn năm qua đi, Ẩn Môn đã sớm cảnh còn người mất.
Đúng lúc này, giọng của Hàn Tuyệt vọng ra.
“Lần này đến đây là do ngươi muốn về Ẩn Môn, hay là được người khác nhờ cậy?”
Nghe vậy, Dương Thiên Đông động dung. Lại lần nữa nghe được giọng nói của Hàn Tuyệt, hắn ta kích động vô cùng, thậm chí còn có xúc động muốn khóc.
Chìm nổi trong luân hồi, thế nhân trăm sắc thái, người làm hắn ta nhớ thương ngày đêm chính là Hàn Tuyệt, chính là Ẩn Môn, chính là núi Khổ Tu Thành Tiên.
Dương Thiên Đông lập tức nói: “Tất nhiên là về Ẩn Môn!”
Nhưng vừa thốt ra lời này hắn ta đã hối hận.
Trên thực tế, đúng là hắn ta được người khác nhờ cậy đến đây, về sau vẫn phải về Địa Phủ.
Dương Thiên Đông do dự nói: “Sư phụ, có thể cho ta nói chuyện riêng với ngài được không?”
Hắc Ngục Kê nói: “Nói chuyện riêng? Ngươi đã từng phản bội chủ nhân, giờ lại muốn hành thích chủ nhân?”
Ánh mắt những người khác nhìn về phía Dương Thiên Đông đều trở nên bất thiện.
Ngay cả những đệ tử cũ từng quen biết Dương Thiên Đông cũng cảm thấy Dương Thiên Đông không thích hợp.
Chủ yếu là do hắn ta thay đổi quá nhiều.
Hàn Tuyệt trực tiếp dịch chuyển Dương Thiên Đông vào trong đạo quan, đồng thời mở miệng nói: “Các ngươi còn không mau đi tu luyện đi!”
Chúng đệ tử sợ tới mức lập tức tản đi.
Mấy ngày sau.
Dương Thiên Đông xuất hiện ở bên ngoài Bách Nhạc Tiên Xuyên, hắn ta lơ lửng giữa không trung, hoảng hốt không thôi.
Nhớ lại cuộc trò chuyện mấy ngày qua, không biết vì sao, hắn ta cứ cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Từ đầu đến cuối, hắn ta đều không nhìn thấy dung mạo của Hàn Tuyệt.
Chuyện Hậu Thổ nương nương căn dặn hắn ta đã nói hết, Hàn Tuyệt cũng đã nhận lấy Thánh Vật kia, tất cả rất thuận lợi.
Nhưng khi Dương Thiên Đông quay đầu nhìn lại, Bách Nhạc Tiên Xuyên lại có vẻ vô cùng thần bí, vô cùng xa xôi, xa đến mức hắn ta mãi mãi không với tới nổi.
Trong lòng Dương Thiên Đông tràn ngập hối hận.
Có lẽ…
Hắn ta không nên chọn làm Diêm Vương…
Nhưng khi ấy hắn ta chỉ có thể lựa chọn như vậy thôi.
Dương Thiên Đông thở dài một tiếng, quyết định về sau ở Địa Phủ phải chăm sóc đệ tử Ẩn Môn nhiều hơn, đổi lấy sự tin tưởng của Hàn Tuyệt.
Bên kia.
Hàn Tuyệt trồng Thánh Vật ở dưới tàng Phù Tang Thụ, quả do cây này kết ra có thể giúp người ta tăng tuổi thọ, cũng coi như là một bảo bối không tồi.
Sau khi dặn dò Hắc Ngục Kê, Hỗn Độn Thiên Cẩu, A Đại, Tiểu Nhị chăm nom nó cho tốt, hắn lại lần nữa trở lại đạo quan.
Đối với Dương Thiên Đông, Hàn Tuyệt không phải là không tin tưởng, hoàn toàn ngược lại, hắn ủng hộ Dương Thiên Đông làm Diêm Vương, như vậy về sau hắn sẽ có một con mắt ở Địa Phủ.