Chương 710: Nhân quả nhân thế, chứng đạo thành Thánh Nhân
Dù cho đã là thiên kiêu nổi danh nhất Nhân tộc, nhưng sự kính trọng hắn dành cho Hàn Tuyệt vẫn không vơi đi nửa phần, hắn vẫn luôn cảm thấy phụ thân của mình không đơn giản, là người đã trải qua nhiều chuyện.
Hàn Tuyệt hỏi: “Bữa cơm này có thể là bữa cơm cuối cùng của cả nhà chúng ta, hãy ăn uống no say, lần này đi tầm Đạo, vi phụ chỉ có hai lời khuyên cho ngươi.”
“Điệu thấp tu luyện, tránh xa thị phi.”
“Ta không phạm người, nhưng không được tha cho người phạm ta.”
Trong lòng Hàn Thác xúc động, hốc mắt đỏ lên, hắn cũng hiểu rõ lần này đi, khi trở về sẽ là cảnh thương hải tang điền.
Nhưng hắn đã không thể kìm chế lòng hướng đạo của mình được nữa.
Hàn Tuyệt nghiêm khắc nói: “Không được bày ra dáng vẻ nữ nhi kia, nhớ kỹ, nước mắt là thứ vô dụng nhất, nếu ở ngoài ngươi rơi lệ, người ta sẽ chỉ cảm thấy ngươi là quả hồng mềm.”
Hàn Thác đành nuốt nước mắt trở về.
Đêm nay, đèn dầu bên trong phủ đệ Hàn gia vẫn luôn sáng.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Hàn Tuyệt và Thanh Loan Nhi đứng trước cửa lớn, nhìn theo bóng lưng Hàn Thác rời đi.
Hàn Thác đi ba bước lại quay đầu lại một lần, nhưng cuối cùng vẫn biến mất ở chỗ rẽ cuối phố.
Hàn Tuyệt có chút cảm khái, hắn nhìn Hàn Thác lớn lên, hiện giờ nhi tử đã trưởng thành, đã bắt đầu theo đuổi cuộc sống của riêng mình. Đây là cảm xúc trước nay chưa từng có. Năm đó khi Dương Thiên Đông và Hỗn Độn Thiên Cẩu rời đi cũng không thể khiến hắn có cảm xúc như vậy.
Quả nhiên.
Máu mủ vẫn khác.
Cuối cùng Thanh Loan Nhi vẫn rơi lệ, nàng rúc vào trong lòng Hàn Tuyệt.
Năm tháng tiếp tục trôi đi.
Từng năm qua đi, Thanh Loan Nhi bắt đầu già dần.
Hàn Tuyệt cũng già đi theo nàng.
Giống như một đôi vợ chồng phàm nhân bình thường.
Năm mươi năm sau.
Thanh Loan Nhi già nua nằm trên giường, suy yếu nhìn về phía Hàn Tuyệt đang ngồi bên mép giường.
Nàng run rẩy nâng tay phải lẻn, nhẹ giọng nói: “Phu… Phu quân…”
Hàn Tuyệt hỏi: “Còn tâm nguyện gì chưa thành?”
“Cuộc đời này không uổng… Chỉ là trước khi chết… Không biết Thác Nhi thế nào…”
“Yên tâm đi, hắn sẽ đắc đạo, nếu hai ta có kiếp sau, ở trong luân hồi, hắn sẽ tới vấn an chúng ta.”
“Ừm…”
Thanh Loan Nhi chậm rãi nhắm mắt lại, trên mặt lộ ra một nụ cười hiền từ chờ mong, dần rời khỏi nhân thế.
Vẻ mặt Hàn Tuyệt rất bình tĩnh, không có bi thương cũng không có sung sướng.
Tất cả đều thuận theo tự nhiên.
Ngày hôm sau, Hàn Tuyệt cho người làm nghỉ hết, im lặng rời khỏi Đông Thủ thành.
Sau khi rời khỏi Đông Thủ thành, hắn đi vào một vùng núi rừng, lấy thi thể Thanh Loan Nhi ra mai táng trong bùn đất, lại lập một tấm bia mộ.
Hàn Tuyệt tóc trắng xóa đứng trước bia mộ, trên mộ có khắc "Mộ của thê tử ta Thanh Loan Nhi".
Một ngày nào đó nếu Hàn Thác trở về, nhìn thấy bia mộ cũng có thể tới tâm sự.
Lúc này, một con hồ ly đỏ đi tới phía sau Hàn Tuyệt, ngoan ngoãn nhìn hắn.
Tuy đã qua hơn trăm năm, nhưng đối với hồ ly đỏ, đó chỉ như một giấc ngủ.
Dường như Hàn Tuyệt không biết nó đã đến, một mình đứng trước mộ nhớ lại một đời này.
Không thể không nói, mặc dù đời người ngắn ngủi nhưng vui buồn có đủ, cũng không hẳn là không có ý nghĩa.
Nhưng đối với Hàn Tuyệt, điều có ý nghĩa thật sự vẫn là trường sinh bất tử.
Hắn có tình với Thanh Loan Nhi chỉ vì ngộ đạo, không quá sâu, dù Thanh Loan Nhi đã chết, nhưng đời này của nàng cũng được coi là hạnh phúc.
Nhân quả này đến đây đã đặt dấu chấm tròn.
“Trong luân hồi, mong ngươi còn có thể…”
Hàn Tuyệt lẩm bẩm tự nói, lời còn chưa hết, hắn đã im lặng.
“Thôi.”
Tay phải trong tay áo của Hàn Tuyệt nhẹ nhàng nhất lên, sau đó xoay người nhìn về phía hồ ly đỏ, cười nói: “Ngươi còn nhận ra ta?”
Hồ ly đỏ trả lời: “Nhận ra.”
Mái tóc trắng của Hàn Tuyệt rụng xuống, làn da nhanh chóng khôi phục, dung mạo lại lần nữa biến thành tuyệt thế vô song. Tóc đen như mực, áo bào trắng lay động theo gió, m Nguyên Hộ Sinh Nhật Nguyệt hiện lên sau lưng hắn, thần quang chiếu rọi, hệt như trích tiên trong nhân gian.
Hồ ly đỏ nhìn đến ngây người.
Hàn Tuyệt nhìn về phía bia mộ của Thanh Loan Nhi, khom lưng bái một cái, hệt như cảnh phu thê giao bái trên đại đường mấy chục năm trước.
“Đi thôi.”
Hàn Tuyệt xoay người rời đi, dưới chân như có bậc thang vô hình giúp hắn đạp từng bước lên trời. Hồ ly đỏ cũng bay lên, theo sát sau hắn.
...
Bách Nhạc Tiên Xuyên.
Hàn Tuyệt cùng hồ ly đỏ lặng yên dịch chuyển tới trước đạo quan, thông qua Thiên Chi Khôi Lỗi, hắn biết được trong trăm năm này Ẩn Môn không xảy ra thay đổi gì quá lớn, tất cả vẫn như trước, cũng không có đệ tử nào tới tìm hắn.
Hàn Tuyệt mở miệng nói: “Về sau ngươi cứ tu luyện trước đạo quan, không được đi lung tung.”
Hồ ly đỏ còn đang chìm trong kinh ngạc.
Tiên khí nơi này…
Nó cảm thấy mình chỉ cần hít một hơi, tu vi đã tăng lên!
Tiên Cảnh!
Chắc chắn là Tiên Cảnh!
Nó vội vàng gật đầu, bái tạ Hàn Tuyệt.
Hàn Tuyệt trở lại trong đạo quan, ngồi tên Tam Thập Lục Phẩm Luân Hồi Diệt Thế Hắc Liên.
Hắn thở ra một hơi dài.
Trăm năm này khiến hắn cảm thấy dài hơn cả vạn năm, nhưng cũng không buồn tẻ.
Hàn Tuyệt mở bưu kiện ra, nhìn thấy một bưu kiện chứng minh trải nghiệm của mình ở nhân gian trăm năm qua thật sự có tồn tại.
【 Nhi tử của ngươi Hàn Thác cảm ngộ được thần thông kiếm đạo, bước vào trường hà kiếm đạo 】
Ánh mắt Hàn Tuyệt trở nên kiên định, lẩm bẩm nói: “Thánh Đạo, ta tới đây.”
“Các Thánh Nhân kia, các ngươi đã sẵn sàng nghênh đón Thánh Nhân là ta chưa?”
Trăm năm tôi tâm, Thánh tâm nay đã thành!
Hôm nay chứng đạo, hữu dục hữu cầu!
Trước khi về Bách Nhạc Tiên Xuyên, Hàn Tuyệt đã đạt tới trình độ có thể chứng đạo, loại cảm giác này rất kỳ diệu, chỉ còn thiếu một bước mà thôi, dường như Hàn Tuyệt đã nhìn thấy đại môn Thánh Cảnh ở ngay trước mắt.
Hắn bắt đầu bế quan đột phá.
Đột phá như thế nào?
Tất nhiên là tìm hiểu Cực Nguyên Đại Đạo!
Đạo Tâm chuyển thành Thánh Tâm, thần hồn chuyển thành thánh hồn!
Năm mươi năm sau.
Bách Nhạc Tiên Xuyên bị một luồng khí thế mạnh mẽ bao phủ, rất nhiều đệ tử bị kinh động, lục tục rời khỏi động phủ của mình.