Chương 717: Thế lực của Hắc Ám Cấm Chủ xuất hiện, Trương Giác của Ẩn Môn (2)
Kỷ Tiên Thần hỏi: “Lực lượng của ngươi là Tiệt Giáo?”
Cảnh Thiên Công lắc đầu.
Hắn ta khinh miệt cười nói: “Tiệt Giáo, ta nhường lại vị trí giáo chủ Tiệt Giáo cho một tên ngu xuẩn là vì muốn Tiệt Giáo bị huỷ diệt, trong Lượng Kiếp ta đã trục xuất không ít đệ tử Tiệt Giáo ra khỏi sư môn, thật ra những người bị trục xuất đó đều là tâm phúc của ta.”
Kỷ Tiên Thần truy hỏi: “Ngươi sinh ra ở Tiệt Giáo, sao lại hận Tiệt Giáo?”
Cảnh Thiên Công nói: “Việc này không tiện nói cho ngươi, sở dĩ ngươi có thể quật khởi cũng vì một người tên Hàn Tuyệt đúng không? Thiên Đế ưu ái Hàn Tuyệt, thuận nước giong thuyền nâng đỡ ngươi, Phương Thiên Đế có giao tình tốt với ngươi càng là đồ tôn của Hàn Tuyệt. Nhưng hình như Hàn Tuyệt lại là người của Ẩn Môn, chư Thánh nhằm vào Ẩn Môn ngươi cũng sẽ gặp họa. Ngươi chỉ còn một con đường chính là đầu nhập dưới trướng Hắc Ám Cấm Chủ, nếu không về sau ngươi sẽ sống rất khổ, thậm chí sẽ trở thành trò cười cho cả Tiên giới.”
Kỷ Tiên Thần động dung, hắn ta biết lời Cảnh Thiên Công nói chính là sự thật.
Sự tồn tại của Hàn Tuyệt đúng là nguyên nhân quan trọng nhất khiến chư Thánh bài xích hắn ta.
Nhưng hắn ta sẽ không oán giận Hàn Tuyệt, nếu không có Hàn Tuyệt, sao hắn ta có thể có ngày hôm nay?
Kỷ Tiên Thần chìm trong im lặng.
Cảnh Thiên Công cũng không vội, kiên nhẫn chờ đợi.
...
Lại năm trăm năm qua đi.
Tu vi của Hàn Tuyệt tăng với tốc độ rất chậm, Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên cảnh trung kỳ xa không thể chạm, dù sao thì đây cũng là Thánh Cảnh!
Mấy năm nay, đệ tử Ẩn Môn đều có tiến bộ, các đệ tử thân truyền cũng lần lượt bước vào Thần Cảnh, ngay cả Hi Tuyền tiên tử và Thường Nguyệt Nhi cũng vậy.
Chưa đến bốn vạn tuổi đã Thần Cảnh, đã có thể tính là thiên kiêu.
Công lao chủ yếu là nhờ Đạo Tràng và Hàn Tuyệt giảng đạo!
Hàn Tuyệt cũng chú ý tới tu vi của Hàn Thác, thằng nhãi này đã bước vào Tiên Cảnh, không quá nhanh mà cũng không quá chậm.
Chỉ cần còn sống là được rồi.
Một ngày nọ.
“Ta, Thạch Độc Đạo, tự nghĩ ra Vô Địch Đạo, những người vượt cấp giết địch đều có thể vào Vô Địch Đạo, tung hoành Tiên giới, tranh khí vận với Thánh Nhân, đấu mệnh số với trời!”
Một giọng nói khí phách vang vọng toàn bộ Tiên giới.
Sau khi Hàn Tuyệt nghe thấy không khỏi mở mắt ra.
Vô Địch Đạo?
Sao nghe thấy lại...
Nhưng không thể không nói, khẩu hiệu của Thạch Độc Đạo thật sự rất vang.
Tranh khí vận với Thánh Nhân, đấu mệnh số với trời!
Ai nghe xong mà không cảm thấy nhiệt huyết sôi trào?
Hàn Tuyệt cảm thấy vô cùng hứng thú với Thạch Độc Đạo, dù sao hắn cũng đã phục chế vài thủ vệ Đạo Tràng là Thạch Độc Đạo.
Nhìn dáng vẻ xem ra Thạch Độc Đạo đang muốn khiêu chiến đạo thống của chư Thánh, không biết có thành công hay không.
【 Phục chế thủ vệ Đạo Tràng thành công, mời ban tên 】
Trước mắt Hàn Tuyệt bỗng nhảy ra một hàng chữ.
Một bóng người xuất hiện trước mặt Hàn Tuyệt, rõ ràng là Lý Mục Nhất.
Không hổ là thủ vệ cấp Thánh Nhân, phải phục chế lâu như vậy!
Hàn Tuyệt nhìn chằm chằm vào Lý Mục Nhất, chìm trong suy rư.
Gọi là gì đây?
Nếu lấy tên thời Tam Quốc thì có vẻ như Lý Mục Nhất cũng chỉ cùng cấp bậc với các thủ vệ khác.
Thôi, vẫn nên lấy tên theo thời Tam Quốc đi, truyền thống không thể thay đổi.
Hàn Tuyệt ngẫm nghĩ, nói: “Vậy gọi là Trương Giác đi!”
Thủ vệ Đạo Tràng nửa quỳ xuống, đáp: “Đa tạ chủ nhân ban tên!”
Hàn Tuyệt nhẹ giọng nói: “Cứ ở trước cửa đạo quan của ta tu luyện.”
Trương Giác đồng ý, đứng dậy rời đi.
Hắn ta vừa ra khỏi đạo quan đã trực tiếp đả tọa trước đại môn, trông như môn thần.
Hồ ly đỏ cách đó không xa ngẩn ra, người này là ai?
Lúc trước nó chưa từng gặp Lý Mục Nhất, lúc nhìn thấy Lý Mục Nhất đi ra khỏi đạo quan, nó cực kỳ ngạc nhiên.
Nó cẩn thận đi đến gần, kết quả Trương Giác vốn không để ý tới nó.
...
Tam Thập Tam Trọng Thiên.
Lý Mục Nhất đang đả tọa bỗng nhiên mở mắt, hắn ta chau mày, biểu cảm quái lạ.
“Vì sao đột nhiên ta lại cảm thấy tâm thần không yên?”
Lý Mục Nhất lẩm bẩm tự nói, hắn ta bấm ngón tay suy tính, nhưng tính thế nào cũng không ra.
Lại không tính được!
Từ sau khi Hắc Ám Cấm Chủ và Hàn Tuyệt quật khởi, hắn ta thường xuyên gặp phải tình huống không tính được!
Bất hợp lý!
Cực kỳ bất hợp lý!
Chẳng lẽ đây là Đại Đạo Lượng Kiếp theo như lời Đạo Tổ nói?
Kiếp nạn của Thánh Nhân?
Hàn Tuyệt không biết chuyện Lý Mục Nhất tâm thần không yên, cho dù biết hắn cũng không để trong lòng.
Hiện giờ hắn vốn không sợ đắc tội Thánh Nhân, cho dù tất cả Thiên Đạo Thánh Nhân đánh tới đây cũng không thể phá được Đạo Tràng của hắn.
Chỉ là hắn ngại phiền toái nên mới luôn điệu thấp thôi.
Tuy Hàn Tuyệt đã không sợ Thiên Đạo Thánh Nhân nữa, nhưng bên trên Tiên giới vẫn còn Tỳ Thiên lão tổ.
Dù cho Tỳ Thiên lão tổ có hảo cảm với Hàn Tuyệt, nhưng độ hảo cảm đó không cao, nhỡ đầu Tỳ Thiên lão tổ đột nhiên nhảy số, muốn giết hắn thì sao?
Để tránh không cho loại tình huống này xảy ra, Hàn Tuyệt cần phải nỗ lực bền lòng tu luyện.
Hắn có thể đi đến hôm nay chính là nhờ vào thái độ khổ tu.
Thỉnh thoảng có thể thả lỏng, nhưng không thể thả lỏng mãi được.
Ba mươi năm sau.
Lý Huyền Áo tới bái phỏng Hàn Tuyệt.
Lúc hắn ta nhìn thấy Trương Giác thì choáng váng cả người.
Đợi tới khi hắn ta lấy lại tinh thần, phản ứng đầu tiên của hắn ta chính là trốn!
Nhưng hắn ta cũng không phải kẻ ngu xuẩn, nhanh chóng nhận ra điều khác thường.
Sao Thánh Nhân có thể đi tới nơi này?
Còn trông cửa cho Hàn Tuyệt nữa?
Khả năng Hàn Tuyệt bị Lý Mục Nhất tru sát cũng không phải không có, chỉ có điều Lý Huyền Áo cảm thấy Hàn Tuyệt mạnh hơn Lý Mục Nhất.
Giọng nói của Hàn Tuyệt vọng ra: “Có chuyện gì?”
Lý Huyền Áo lấy lại tinh thần, không nhịn được hỏi: “Môn chủ, sư phụ ta… Thánh Nhân tại sao tại đây?”
Trương Giác mở to mắt, chỉ liếc hắn ta một cái rồi lại nhanh chóng nhắm lại.
“Chỉ là thần thông của ta mà thôi, hắn có bề ngoài và tu vi của sư phụ ngươi nhưng lại không phải sư phụ ngươi, hắn tên Trương Giác.”
Lời của Hàn Tuyệt khiến Lý Huyền Áo nghe mà trừng lớn hai mắt.