Chương 719: Ôn Dịch Chi Thần, Thiên Phong Ma
Kỷ Tiên Thần nói: “Thật không dám giấu giếm, lúc trước vì muốn trở nên cường đại hơn mà ta đã dung hợp với tàn khu của Chuẩn Thánh trong Lượng Kiếp, tuy tu vi tăng cao nhưng tâm ma bộc phát bất ngờ, khiến ta không thể an tâm tu luyện. Nếu cứ tiếp tục như vậy, ta chỉ sợ mình sẽ mất lý trí, thậm chí trở thành một người khác.”
Hắn ta dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Ta hoài nghi ta bị Thánh Nhân nhắm vào, sở dĩ ta dung hợp với tàn khu của Chuẩn Thánh là vì có Thánh Nhân tiến cử phương pháp. Lúc ấy Thánh Nhân hứa hẹn với ta sẽ không xảy ra chuyện gì…”
Nói tới đây, Kỷ Tiên Thần lại bi phẫn.
“Trong đầu ta vẫn luôn có một giọng nói, hắn đang kêu gọi một cái tên.”
“Hồng Mông Ma Thần!”
Hồng Mông Ma Thần?
Hàn Tuyệt bất động thanh sắc hỏi: “Ta có biện pháp giúp ngươi, ngươi tới Bách Nhạc Tiên Xuyên một chuyến đi.”
Không có tác dụng phụ gì mà Tịnh Hóa Tuyệt Đối không loại bỏ được!
Kỷ Tiên Thần tò mò hỏi: “Tu vi hiện tại của ngươi thế nào?”
“Tu vi đủ để hỗ trợ ngươi thôi.”
“Nếu ngươi giúp ta e là sẽ đắc tội với Thánh Nhân.”
“Bớt nói nhảm đi, ngươi có muốn ta giúp không đây?”
Hàn Tuyệt mất kiên nhẫn nói, sao thằng nhãi này dông dài quá vậy?
Kỷ Tiên Thần bĩu môi, trong lòng cảm thấy oan ức, quả nhiên không còn cảm tình năm đó nữa.
Hắn ta vội vàng nói: “Ta muốn! Cho ta chút thời gian, đợi ta xử lý xong mọi chuyện trong tay sẽ tới tìm ngươi!”
Hàn Tuyệt gật đầu, trực tiếp giải trừ mộng cảnh.
Sau đó Hàn Tuyệt tiếp tục báo mộng, lần này hắn báo mộng cho Hỗn Nguyên Thiên Ma.
Đã ba vạn năm không liên hệ với nhau, tuy độ hảo cảm chưa giảm xuống nhưng Hàn Tuyệt vẫn cảm thấy không ổn. Lúc trước thằng nhãi này vì để sống mà đã trực tiếp thôi miên bản thân, Hàn Tuyệt cảm thấy độ hảo cảm lục tinh này cực kỳ vô nghĩa.
Mộng cảnh nhanh chóng được thành lập.
Khung cảnh là ở trong Hỗn Độn, Hàn Tuyệt nhìn thấy Hỗn Nguyên Thiên Ma, hắn ta đang sở hữu thân thể một Phật Đà có dung mạo anh tuấn, trên người khoác áo cà sa, tay phải để trần, đường cong cơ bắp hiện lên rõ ràng, tản ra khí thế không giận tự uy.
Hỗn Nguyên Thiên Ma vừa nhìn thấy Hàn Tuyệt lập tức đề cao cảnh giác, thần quang của m Dương Hộ Sinh Nhật Nguyệt đã che mất khuôn mặt Hàn Tuyệt, khiến Hỗn Nguyên Thiên Ma không thể nhận ra hắn.
“Mộng cảnh?”
Hỗn Nguyên Thiên Ma nhíu mày ngẫm nghĩ, hắn ta muốn phá tan mộng cảnh nhưng lại không thành công.
Tu vi của đối phương vượt trên hắn ta!
Chuẩn Thánh!
Hàn Tuyệt nói: “Không nhận ra ta?”
Hắn vừa dứt lời, Hỗn Nguyên Thiên Ma đã biến sắc, hắn ta không tài nào quên được giọng nói của Hàn Tuyệt.
Hắn ta thật cẩn thận hỏi: “Chủ nhân?”
Hàn Tuyệt nói: “Chúc mừng ngươi đã trở thành Phật Tổ, chỉ là không biết lòng ngươi hướng về phía ta hay là Phật môn.”
Hỗn Nguyên Thiên Ma vội vàng nói: “Tất nhiên là hướng về phía ngài, ta vẫn luôn ở thiên ngoại chờ thời cơ, hiện tại ta đã trở thành Phật Tổ của Phật môn, ngài có gì phân phó sao?”
“Cũng không có gì cả, chỉ là tới xem ngươi thế nào thôi.”
“Đa tạ chủ nhân quan tâm.”
Hỗn Nguyên Thiên Ma vô cùng căng thẳng, hắn ta không tài nào quên được khi trước mình đã bị tra tấn ra sao.
Trong năm tháng ròng rã, hắn ta vẫn thường xuyên mơ thấy cảnh đó.
Hàn Tuyệt hỏi: “Hiện tại ai đang làm chủ Phật môn?”
Hỗn Nguyên Thiên Ma trả lời: “Thần Uy Phật Tổ, tu vi của hắn đã đạt tới Chuẩn Thánh.”
Thần Uy Phật Tổ...
Thế mà thằng nhãi này vẫn còn sống!
Hàn Tuyệt còn tưởng khi Phật môn giải tán, Thần Uy Phật Tổ đã ngã xuống rồi, không ngờ hắn ta vẫn còn sống.
Quả nhiên chuyện Phật môn giải tán toàn là tự biên tự diễn, Cầu Tây Lai còn muốn lừa hắn tới Phật môn.
May mắn là hắn không tin!
Nếu hắn đi tới đó trước khi chứng đạo, e là sẽ không thể trở về được nữa.
Hàn Tuyệt lại hỏi thêm vài vấn đề, Hỗn Nguyên Thiên Ma đều trả lời theo đúng sự thực.
Sau thời gian một nén nhang, mộng cảnh mới kết thúc.
Hàn Tuyệt mở mắt ra, nhíu mày.
Tuy Hỗn Nguyên Thiên Ma luôn hạ thấp tư thái, độ hảo cảm cũng không giảm xuống, nhưng hắn vẫn cảm thấy nó không đáng tin.
“Ta muốn biết Hỗn Nguyên Thiên Ma có trung thành với ta không?”
【 Cần khấu trừ một tỷ năm thọ mệnh, có tiếp tục hay không 】
Tiếp tục!
【 Tạm thời trung thành, miễn là ngươi không chết, hắn sẽ không phải lo lắng bản thân bị mất mạng vì ngươi 】
Hàn Tuyệt không còn gì để nói nữa.
Thằng nhãi này cũng là một nhân tài.
Nhân tài quản lý cảm xúc, hoàn toàn trung thành với bản tâm của mình!
Vẫn không thể tin tưởng Hỗn Nguyên Thiên Ma hoàn toàn được, nói không chừng một lúc nào đó thằng nhãi này sẽ phản bội hắn.
Hàn Tuyệt thầm nghĩ như vậy, sau đó bắt đầu tu luyện.
...
Thời gian dần trôi qua, Tiên giới càng lúc càng náo nhiệt, vạn tộc đua nhau vươn lên, giáo phái khí vận đi khắp thiên địa giảng đạo, có thể nói là trăm hoa đua nở.
Nhân tộc yếu kém, bởi vì là chủng tộc sống sót sau Lượng Kiếp nên phải chịu hạn chế từ Thiên Đạo quy tắc, phàm nhân có luân hồi sinh tử, chủng tộc khác lại không giống vậy, thọ mệnh của họ dài, gần như đều chết trong chiến tranh.
Tám trăm năm sau.
Tiên giới xuất hiện một vị Ôn Dịch Chi Thần, hắn ta đi tới đâu ôn dịch theo tới đó, khiến tiếng oán than vang dậy khắp đất trời.
Nhất thời, Tiên giới dấy lên một hồi phong vân.
Nhưng Bách Nhạc Tiên Xuyên lại không hề bị ảnh hưởng.
Trong một khu rừng trúc, Hàn Bát và Hàn Đọa Thiên đang uống rượu với nhau.
Hàn Đọa Thiên cười nói: “Thế nào, rượu do đám thủ hạ của ta ủ cũng không tệ lắm nhỉ?”
Hàn Bát khẽ gật đầu, hắn ta bây giờ đã có tu vi Thần Cảnh, thoạt trông vô cùng lãnh đạm, không còn là thiếu niên nhát gan năm đó nữa.
Tám Hồ Lô Tinh có thân phận vô cùng đặc biệt trong Ẩn Môn, địa vị có khi còn cao hơn cả đệ tử đời thứ hai, bởi vì bọn hắn đều mang họ Hàn, còn do Hàn Tuyệt đích thân đặt tên cho.
Thiên phú của bọn hắn cũng rất tốt, cả tám huynh đệ đều đã đạt tới Thần Cảnh, thiên phú của Hàn Bát là cao nhất, vẫn luôn đứng đầu trong cuộc đua tu hành.
Hàn Bát hỏi: “Ngươi tìm ta có chuyện gì? Ta còn phải tu luyện, lần trăm năm đại bỉ trước ta bại dưới tay Chu Phàm, ta không cam lòng.”